LỜI CỦA GIÓ - Trang 169

dẩn tới tương lai không hay hèn nhát chối bỏ nó, hèn nhát lừ người mình
thương yêu vì mục đích nào đó.
Duy vuốt mặt. Quán cà phê máy lạnh nhưng mồ hôi vẫn ướt lưng áo cô.
Ông Liêm không cấm đóan việc cô và Biên thương yêu nhau, vậy ông nói
những câu vừa rồi với mục đích gì?
Như để trả lời thắc mắc của cô, ông Liêm nói tiếp :
- Tôi có ba đứa con, vì hoàn cảnh, tới khi Biên khôn lớn tôi mới biết có nó.
Từ đó tới giờ, tôi luôn luôn làm tròn trách nhiệm người cha . Sau này Biên
sẽ thừa kế cơ nghiệp của tôi, vì hai đứa em của nó không đứa nào đủ khả
năng đảm nhiệm việc quản lý một công ty lớn. Một mình Biên cũng sẽ gặp
khó khăn, nó cần người chung vai gánh sức. Không ai làm việc này tốt hơn
vợ Biên. Nhưng cháu không thành thật, tôi làm sao yên tâm nhận cháu làm
dâu con.
Phượng Duy hấp tấp:
- Cháu không hề nói dối, bé Búp không phải là con của cháu.
Ông Liêm cười khẽ nụ cười ngụ ý không tin của ông làm Phượng Duy
đùng dùng tự ái. Cô ứ nghẹn ở cổ nên không nói gì thêm.
Ông Liêm bảo:
- Thật đáng buồn nếu đó là khảng định sau cùng của cháu. Khi yêu có thể
Biên mù quáng, nhưng người ngoài cuộc thì không. Tôi không cấm nó yêu
cháu, nhưng muốn nó hết sức thận trọng khi cưới vợ. Vợ Biên chắc chắn
phải là người trung thực. Có thể cháu là vợ Biên, nhưng không phải là con
dâu của bác.
Phượng Duy trầm giọng:
- Có thể cháu sẽ không là vợ Biên, nhưng cháu cũng là người trung thực.
Bác đã không hiểu hoàn cảnh của cháu và có lẽ bác sẽ không bao giờ hiểu
được. Nhưng cháu không hề nói dối và cũng không trách bác.
Lễ phép đứng lên, Duy thưa:
- Thưa bác, cháu về.
Đi như chạy ra khỏi quán, Phượng Duy quay về cửa hàng. Cô ra tuốt phía
sau và ngồi thở dốc. Với cô những gì vừa xẩy ra giống một cơn ác mộng
hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.