LỜI CỦA GIÓ - Trang 170

Tú Nhi tò mò:
- Có đúng nhỏ Lan Khuê đã hại mi không?
Duy lắc đầu, giọng khô khan:
- Mày trông cửa hàng một mình nhé. Tao mệt mõi quá.
Nhi nhìn cô ái ngại:
- Ỡ mi về đi, chạy xe cẩn thận hỉ?

Phượng Duy mĩm cười dắt xe ra và uể oải đạp về nhà. Cô biết giửa mình và
Biên đã có một hàng rao ngăn trở. Ông Liêm đã nói rõ rồi, vợ Biên chắc
chắn phải là một người trung thực, đối với ông, Duy là một con bé dối trá,
cô không thể là con dâu của ông.

Ông Liêm đã lật hết các quân bài lên và cô không được quyền lựa chọn.
Nếu cô thật lòng yêu Biên và muốn anh công thành danh toại thì đừng bao
giờ nghĩ tới anh nữa.
Ông Liêm đúng là một tay già đời, ông giỏi nói lời ràng buộc, nai tơ như
Duy làm sao thoát khỏi lướt ông đã giăng.
Thất thểu bước vào nhà Duy không buồn hôn bé Búp dù con bé đeo dính
theo cô.
Nghe nó bi ba bi bô, Duy càng thêm đau lòng. Cô xoa đầu con bé rồi chui
lên căn gác lửng thấp lè tè nằm xoải tay chân.
Dước nhà tiếng bọn trẻ đồng tuổi với bé Búp cười vang lên nghe trong vắt
khiến tim Duy nhức nhối.

Khi quyết định hết sức liều và can đảm là mang bé Búp về nuôi, mẹ và Duy
đã trải qua những tháng ngày hết sức khủng hoảng. Vừa phải rời khỏi nhà
cũ, vừa thiếu thốn tiền bạc, mẹ đã hết sức vất vả khi nhận thêm ba đứa trẻ
nhỏ khác để kiếm tiền sửa cho bé Búp. Nuôi nó mẹ phải xin nghĩ việc đang
làm, còn Duy suốt ngày gò lưng bên máy tính.

Ơn trời, người ta vẫn nhớ tới Duy để thuê cô đánh bản thảo. Lúc đó bản
thảo rất nhiều và cô làm việc một ngày mười bốn mười lăm tiếng như một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.