LỜI CỦA GIÓ - Trang 172

- Sao... anh biết?
- Anh ghé cửa hàng và nghe Tú Nhi kể.
Duy úp mặt vào vai Biên:
- Ba không cấm chúng ta yêu nhau, nhưng ba không tin em.
Biên thở dài :
- Chuyện liên quan tới bé Búp chớ gì? chắc chắn Lan Khuê đã tác động vào
Nói thật càng ngày anh càng ghét cô ta.
Duy đặt ngón tay trỏ lên môi Biên:
- Đừng nói nữa.
Biên cắn nhẹ tay cô:
- Anh nhớ em lắm. Cứ sợ ở Hà Nội về lại tìm em không gặp, chỉ nghĩ thế
thôi đã thấy sợ rồi.
Phượng Duy chớp mắt xúc động, Biên hối hả dán dính vào cô nụ hôn nghẹt
thở. Tinh yêu quấn quýt hai người bằng những đôi tay mềm.
- Được bên em thế này là nhất anh không mơ gì khác.
Duy phụng phịu:
- Đàn ông nói thế không sợ bị cười à.
Biên lùa tay vào tóc cô và hít lấy mùi hương cỏ:
- Không. Anh chấp cả thế giới này, miễn sao anh yêu em là đủ.

Phượng Duy im lặng cô hiểu Biên không hề nói để lấy lòng. Anh yêu quý
cô thật sự. Duy rất hạnh phúc và tự hào với tình yêu đó. Cô luôn tỉnh dù vật
đổi sao dời, tình yêu của hai người vẩn bất di bất dị.

Nhưng có lẽ vì thế giới này luôn chuyển động, tình yêu của Duy làm sao
dừng chân được khi ông Liêm đã cố tình đánh động trái tim non trẻ còn
nhiều xốc nổi, bồng bột như tim Duy . Ra vẽ như dễ dãi, nhưng thật ra ông
Liêm lại không dễ chút nào, ông đang để Duy tự rút lui đó thôi.
Biên nhiệt tình:
- Anh muốn được chăm sóc em, lo cho mẹ và bé Búp.
Duy buột miệng:
- Nhưng bác trai không muốn thế. Bác đã nói sẽ không chọn em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.