LỜI CỦA GIÓ - Trang 171

cái máy không biết ngơi nghỉ. Cô cần tiền để nuôi ve Búp, cũng may be
Búp rất dể nuôi, Hầu như nó không biết bịnh là gì.
Mẹ bảo những đứa trẻ như nó thường rất biết thân biết phận. Tội nghiệp !
bé Búp cũng chính là số phận của Phượng Duy. Cô không ân hận khi đà
quyết định nuôi nó. điều cô buồn là thái độ và hành động của Lan Khuê .
Chắc chắn Khuê đã đặt điều nói với ông Liêm mối quan hệ của Duy và bé
Búp.
"Lời nói là đọi máu". Lan Khuê đang ngậm máu, giòng máu của những
người cùng huyết thống không làm nó ray rứt khi phải dối trá vì bản thân
hay sao?

Duy biết Khuê sẽ im lặng khi có ai đó hỏi về bé Búp, do vậy nên nó sẵn
sàng nói dối để được cho mình. Bà chị họ của Duy ngày càng ngập ngụa
trong sai lầm mới dễ sợ cơ chứ.
Giọng bé Búp reo lên dớt đát:
- Anh Hai ! Anh Hai về
Rồi giọng cười trầm đặc đàn ông của Biên dưới nhà, khiến Duy vừa mừng
vừa khổ. Như thường ngày chắc chắn cô đã chạy xuống với anh, nhưng
hôm nay Duy không thể. Trái tim cô đang muốn trốn, muốn biến khỏi cõi
trần đầy hệ lụy này.

Thì ra lúc nãy Biên vờ dối cô . Anh nói chưa về SG nhưng chắc lúc đó anh
đang ở TSN. Biên rất thích gây bất ngờ cho Duy . Anh bảo rất thích nhìn cô
cười, vì khi cô cười trông rất dễ thương và tinh quái. Giờ chắc Duy cười
không nổi rồi.
Quay vào vách Duy nghe sống mũi cay xè:
Sàn gác rung rinh rất khẻ, không nhìn Duy cũng biết Biên đã lên tới. Đây là
lần đầu anh dám lên tới đây. Duy cắn môi nằm yên vờ ngũ Nhưng Biên đâu
phải trẻ con để cô có thể giả vờ, Anh xoay cô lại, giọng nhỏ nhẹ nhưng hết
sức cương quyết:
- Dù ba nói gì đi chăng nữa, anh cũng không bao giờ rời xa em.
Phượng Duy ấp úng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.