LỜI CỦA GIÓ - Trang 26

Phương Duy vẩn chắc lưởi tiếc sao tác giả không viết thế này mà lại viết
thế kia. Nếu là Duy, cô đã giải quyết vấn đề theo cách của mình và chắc
cách đó là hay nhất.
Nghe tiếng huýt gió ngoài cổng, Duy vương vai đứng dậy. Chẳng hiểu
thằng Trung kiếm cô làm chi. Vừa bước đi, cô vừa co duổi mười ngón tay
đang mỏi nhừ
Thấy Duy còn ngồi trên xe, Duy mở cổng:
- Vào đi
Nó lắc đầu:
- Mình phải về liền nhà không có ai hết
Đưa cho Duy mảnh giấy gấp tư, Trung nói:
-Học thêm, thầy Cư cho biết sẽ kiểm tra những phần này. Duy chịu khó học
đi.
Rồi nó ngập ngừng:
- Đừng bật mí với Lan Khuê đó.
Duy hất hàm
- Sao vậy?
- Minh không thích nó
Duy khinh khỉnh:
- Nhỏ mọn như dàn bà. Trả lại ông nè.
Vừa nói Duy vừ dúi tờ giấy vào tay Trung:
- Ông phải nhớ Lan Khuê là chị tui, tụi tui chung một mái nhà mà.
Trung kêu lên:
- Ai không biết thế, nhưng Lan Khuê được học thêm nhiều món, nó thừa
thời gian để ôn bài còn Duy thì không
Duy nheo mắt:
- Nhưng khuê đâu có học thêm thầy Cư để được biết trước như Trung. Tui
thích một cuộc chơi công bằng giửa hai chị em. Cám ơn ông đã tốt với tui.
Gía như ông cùng tốt với Lan Khuê thì hay biết mấy.
Mặt Trung chảy dài ra. Nó không ngờ mình làm ơn lại bị chê "nhỏ mọn như
đàn bà". Phượng Duy đúng là ác khẩu. Nó đã mắng đứa nào xem như đứa
đó ngóc đầu hết nổi. Đường đường lớp trưởng như Trung mà bị nó nẹt, quê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.