LỜI HỒI ĐÁP 1994 - Trang 79

Hae Tae thở phào, gắt lên với mẹ trong điện thoại.

“Mẹ nói chuyện với mẹ Ye Ji bên hàng xóm. Có chuyện gì thế?”

Mẹ bật cười ha hả trước lời giải thích như sắp khóc của Hae Tae.

“Này này, Sooncheon cũng rộng lắm chứ con tưởng bằng cái mắt muỗi

đấy à? Không phải lo. Mà con đã ăn cơm chưa?”

Hae Tae “vâng”, giọng không còn chút sức sống.

“Tuần sau mẹ gửi kim chi lá mù tạt với mứt quả vả mà con thích lên nhé.

Mứt lần trước ăn hết chưa?”

Hae Tae mặc dù vẫn vâng dạ trả lời, nhưng lòng thì cứ bồn chồn như có

lửa đốt. Chiều hôm nay, nhận được tin nhắn của mẹ, cậu liền gọi lại ngay.
Mẹ sốt ruột hỏi cậu về sự cố mới xảy ra ở Seoul, mà cậu còn bực mình gắt
loạn lên với mẹ trong điện thoại.

“Biết rồi, đừng có cáu nữa. Mẹ xin lỗi. Thế đã ăn hết mứt chưa?”

Mẹ vui vẻ hỏi đi hỏi lại, mứt có ngon không, có ngọt quá không... Hae

Tae chỉ hờ hững trả lời cho xong rồi cúp máy. Lúc đó, cậu vừa mới cúp
học, đang vội vàng trên đường chạy tới xếp hàng ở Rock Café.

“Mẹ cũng nghĩ là hết rồi nên hôm qua mẹ lên núi sau nhà dì hái về mấy

bao rồi đây.”

Hae Tae cúi gục đầu. Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ vẫn đều đều, dịu

dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.