LỜI HỒI ĐÁP 1997 - Trang 304

“Anh đi luôn đi. Em không sao đâu.”

Na Jung nói vậy, nhưng Rác cũng chẳng thể nào an tâm rời đi. Dù bận tối

mắt tối mũi ở bệnh viện, nhưng tâm trí anh lúc nào cũng hướng về nơi có
Na Jung đang ngồi đợi. Lo lắng, sốt ruột. Rồi lại cồn cào bất an. Công việc
vốn đã chồng đống lên rồi, hôm nay lại càng không được việc gì ra hồn.
Vội vội vàng vàng, Rác cởi bỏ áo bờ-lu, ngước lên nhìn đồng hồ treo
tường.

Đã bốn giờ sáng. Vừa mở cửa, Rác vội vã tìm khắp nhà. Đã không còn ai

ở đó nữa. Rác đứng thẫn thờ trong bếp. Bàn ăn đã được dọn sạch, chỉ còn
lại chiếc bánh ngọt vẫn cắm nguyên cây nến đứng bơ vơ. Rác ngồi phịch
xuống ghế. Cô đơn quá! Niềm hạnh phúc của anh chỉ là được chia sẻ niềm
vui nỗi buồn với người mình yêu thương. Nhưng hiện thực đắng cay đã
nhẫn tâm cắt đứt ước mơ giản dị ấy, bén ngọt mà xót xa như lưỡi dao cắt
vào da thịt.

Na Jung không liên lạc gì nữa. Buổi chiều hôm ấy trở lại bệnh viện, Rác

chỉ sốt ruột ngồi ôm điện thoại. Chuông máy nhắn tin vang lên. Rác vội
vàng kiểm tra rồi nhận về cả một bầu trời thất vọng. Đó là tin nhắn của mẹ.
Anh đã quên mấy lời hẹn ra bến xe đón mẹ về bệnh viện làm kiểm tra sức
khỏe.

Rác vội vã chạy băng qua hành lang bệnh viện ra đến cửa. Vừa đúng lúc

một chiếc taxi trờ đến. Rác tròn mắt ngạc nhiên. Từ trên taxi, mẹ anh bước
xuống, đằng sau bà là Na Jung khệ nệ ôm hành lý bước xuống theo. Cô
đang định đi theo mẹ anh vào trong thì bị anh giữ lại.

“Không phải em lên Seoul rồi à? Anh cứ tưởng em đi mất rồi.”

“Anh xin lỗi” – Rác lí nhí. Na Jung cười rạng rỡ nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.