LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 151

Là em muốn ăn chứ gì? Đón lấy ánh mắt khao khát của tiểu tử kia,

Nghiêm Chân nhịn không được cười lên một tiếng, "Được."

Nếu thực là như vậy thì kỳ thật cũng không sai. Nhưng....

Nghiêm Chân dừng lại, cô hiển nhiên đã thấy Phụng Trạm đang đứng ở

cửa ngoắc tay nhìn bọn họ. Bạn nhỏ Cố Gia Minh đi một chút rồi chợt dừng
lại, vì đã thấy được chú Phùng Trạm người mà cậu bé đã vất vả giấu diếm
mới có thể trốn được đang tiến về phía mình.

Trợn mắt là phản ứng đầu tiên của bạn nhỏ kia, sau đó trợn mắt quay lại

nhìn Nghiêm Chân như có ý muốn nói "đi theo địch phản quốc". Nghiêm
Chân lại rất cố gắng bỏ qua ánh mắc khiển trách của cậu bé này mà nhìn
Phùng Trạm.

"Gia Minh ở chỗ này, đem thằng bé về nhà đi. Thuận tiện trên đường về

gọi điện thoại về nhà, đừng để cho bọn họ lo lắng nữa."

Phùng Trạm hé ra khuôn mặt cười khổ, "Còn không nói cho ai trong nhà

biết làm sao mà dám đi thế chứ. Nếu trở về bây giờ chắc hai người bị lột da
mất thôi, bây giờ còn chưa nghĩ là sẽ nói như thế nào đây."

Nghiêm Chân cười cười, "Để tôi gọi điện thoại về Cố viên cũng được."

Phùng Trạm gật gật đầu, nhìn về phía bạn nhỏ Cố Gia Minh, vẻ mặt của

tiểu tổ tong này đề phòng nhìn hai người đang đứng trước mặt này. Phùng
Trạm đang muốn cúi người xuống ôm cậu bé về thì cậu bé lại lẫn ra rất xa.

"Gia Minh, trước tiên hãy cùng chú Phùng Trạm về nhà." Nghiêm Chân

mở miệng, chuyển đi lực chú ý của tiểu tử kia.

Cố Gia Minh nhìn nhìn Nghiêm Chân, miệng hơi dẫu lên, nhìn như bất

thần ở đó. Phùng Trạm liền từ phía sau ôm lấy cậu bé. Mà tiểu tổ tông này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.