LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 153

"Bà cũng không phải nói chơi. À đúng rồi, nhà Tiểu Cố không phải có

một đứa nhỏ rồi sao, thế nào mà cũng không thấy cháu mang về nhà vậy?
Có phải nó không thích cháu hay không?"

Bà nội bỗng nhiên quan tâm làm cho lưng của cô thoáng cứng đờ, nhưng

cũng rất nhanh khôi phục lại như bình thường, bắt đầu hâm nóng đồ ăn,
"Không phải đâu bà, mọi thứ rất tốt mà."

"Vậy cháu mang thằng bé về nhà cho bà nhìn chút." Bà nội vỗ đùi quyết

định.

Mang về nhà cho bà xem một chút sao ? Nhưng làm thế nào để mang về

nhà đây? Để cho bà nội nhất thời mà sinh ra ý nghĩ này khiến cho Nghiêm
Chân rối rắm cho đến sáng. Cô cũng không có biện pháp nói chính mình
hôm kia còn đắc tội với tiểu tổ tông của Cố gia đâu. Mắt nhìn ngoài cửa sổ,
sắc trời mờ nhạt khiến cho tâm tình của cô càng thêm trầm thấp.

"Còn chưa tới mùa đông đâu mà thành phố B cũng đã lạnh như vậy rồi.

Tôi sợ nhất là lạnh." Vương Dĩnh ở một bên lui đầu tới kéo cánh tau
Nghiêm Chân đi tới nhà ăn, thấy cô cúi đầu không nói lời nào liền hỏi,
"Làm sao vậy?"

Nghiêm Chân lắc đầu, nâng bước hướng nhà ăn, trong nháy mắt lại ngây

ngẩn cả người.

Trên bàn cơm đối diện cửa có hai người đang ngồi, một người rất hào

phóng tao nhã là Thẩm Mạnh Kiều, còn một người khác là bảo bối của Cố
gia.. Cố Gia Minh.

Nghiêm Chân cố gắng làm cho bản thân mình không nghĩ ngợi nhiều,

trực tiếp bỏ qua một bền cùng Vương Dĩnh ngồi ở một bàn khác.

Thẩm Mạnh Kiều thấy cô, hơi có chút kinh ngạc. Mà bạn nhỏ ngồi bên

cạnh thì đầu cũng không nâng, đối với miếng sườn trong bát thì cắn thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.