Cho nên nói Phùng Trạm là người duy nhất bị cô dụ dỗ, biết bọn họ đi
đâu. Nếu để cho hai lão Cố gia biết được, hậu quả đương nhiên khó có thể
tưởng tượng. Nhưng đến cũng đều đã đến đây rồi.
Ánh mắt của Nghiêm Chân sáng lên, thấy một chiếc xe đò có khắc chữ
trấn S, vội vàng kéo tiểu tai họa đi vào xe.
Dọc theo đường đi bạn nhỏ hưng trí bừng bừng nhìn ngoài cửa sổ, điển
hình là thưởng thức phong cảnh, nhìn chăm chú đàn lạc đà vây quanh, đều
có thể khiến cho tiểu tử kia kinh hô, Nghiêm Chân nhìn thấy mà bật cười
không thôi.
Xe đi hơn ba giờ, trên xe một trận xóc nảy lay động, lái xe bỗng nhiên
ngừng lại, Nghiêm Chân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thảo nguyên mênh mông
bát ngát làm cho trong nháy mắt cô có thất thần. Thật sự chính là thất thần,
bởi vì xe không chạy nữa.
"Xuống xe đi." Lái xe ngậm điếu thuốc, thản nhiên nói.
Người trong xe bao gồm hai người các cô ở trong đó nữa là tổng cộng
bốn người, đều sững sờ ở nơi đó. Bạn nhỏ mở miệng không chút cố kỵ, tò
mò hỏi. "Nơi này chính là trấn S?"
Lái xe cười khổ mà nói, "Xe phải dừng lại, phía trước không được đi."
"Xe hỏng rồi?" Bạn nhỏ trong nháy mắt hỏi.
Nghiêm Chân vô lực nhìn bạn nhỏ Cố Gia Minh, liếc mắt một cái rồi lại
gật gật đầu.
Hình ảnh vừa chuyển, là hai khuôn mặt ủ rủ thất thần. Nghiêm Chân nắm
bàn tay Cố Gia Minh đi dọc theo con đường đất nhỏ, trên trán thấm ra một
tầng mồ hôi.