LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 182

Cố Hoài Việt nhịn không được nâng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương,

đau đầu, thật sự đau đầu. Mở mắt ra, thấy tiểu quỷ kia đang cẩn thận đảo mí
mắt xem xét xung quanh tìm xem anh ở đâu. Lúc này thật ra mới biết sợ
sao? Cố Hoài Việt thản nhiên quét mắt một cái, "Cố Gia Minh!"

Giọng nói trầm thấp khiến bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời rùng mình một

cái, bộ dạng rất đáng thương.

Nghiêm Chân cầm lấy tay nhỏ bé của cậu bé, ngẩng đầu lên, "Cố... Hoài

Việt." Cô cân nhắc hô tên của anh lên, giây tiếp theo liền thấy tầm mắt của
anh hướng tới phía mình.

Cô cố gắng không bị khí thế chưa kịp thu lại trong mắt của hắn dọa ngã

ra thì đã nhẹ giọng nói, "Gia Minh đói bụng..." Lời vừa ra khỏi miệng, ngay
cả chính cô cũng đều cảm thấy không hề có chút khí thế, nhưng vẫn còn
phải tiếp tục nữa, "Cho nên, anh nếu muốn giáo huấn thì vẫn nên chờ một
lát nữa đi."

Cố Hoài Việt thản nhiên dừng tầm mắt ở trên người cô, trên khuôn mặt

trắng nõn, có sự chật vật và mệt mỏi thì đi qua thảo nguyên. Chính là vẻ
mặt lúc này vẫn luôn bình tĩnh, mơ hồ còn có một chút khẩn trương.

Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tuổi của anh đều lớn hơn so

với hai người này, như vậy mà còn có nề nếp theo chân bọn họ nổi giận, rất
không đáng giá.

Anh hơi mỉm cười, "Giáo huấn cái gì, đến cũng đều đã đến rồi."

Hắn sờ sờ đầu tiểu tử kia, rất nhanh liền nhận thua. Hiện tại hai người

này là cùng một trận chiến hào, hắn muốn giáo huấn chính là cùng đắc tội
với hai người, không đủ sức rồi.

"Tiểu Mã."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.