LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 189

Cô bỗng nhiên nở nụ cười, "Thời điểm em cùng Gia Minh xuyên qua một

vùng thảo nguyên rộng lớn, ở thời điểm kia chỉ thầm oán con đường thảo
nguyên này sao quá lớn quá xa, lại đã quên ngẩng đầu nhìn xem. Cảnh đẹp
như vậy, cũng thực khó có cơ hội bắt gặp."

"Vất vả cho em rồi." Anh nói, "Gia Minh ...đứa nhỏ này bị người trong

nhà làm cho hư, muốn dỗ được thằng bé chỉ sợ mất không ít công lực và
thời gian đâu."

Nghiêm Chân lắc lắc đầu, "Em không thấy thế, chỉ là Gia Minh nhớ anh

thôi, thằng bé nói muốn cùng anh cùng nhau đón sinh nhật."

Cố Hoài Việt yên tĩnh một cái chớp mắt, khẽ nở nụ cười, "Thằng nhãi

ranh này, lý do thế này nhưng tìm ra được cũng rất tốt."

Nghiêm Chân có chút khó hiểu nhìn hắn, Cố Hoài Việt tức giận nói,

"Sinh nhật của thằng bé là vào tháng tư."

Nói cách khác là cô bị lừa, bị một đứa nhóc con bảy tuổi lừa gạt.

Nghiêm Chân sững ngốc, nhất thời không biết nói gì. Ngẩng đầu nhìn

vườn sao trên trời, lung linh tỏa sáng tựa như cái nháy mắt giảo hoạt của
tiểu quỷ nào đó. Tiểu gia hỏa này đúng là một kẻ tiểu nhân.

Qua một lát, Nghiêm Chân nở nụ cười một chút, không hiểu sao có chút

thoải mái.

"Kỳ thật, em có thể lý giải suy nghĩ của tiểu quỷ kia." Cô nói, "Khi còn

nhỏ, ba cách em rất xa, khi đó nguyện vọng lớn nhất của em cũng là thấy
ông ấy một lần."

Cố Hoài Việt quay đầu lại, chống lại một đôi mắt lộ ra ý cười chói lọi của

cô. Nghiêm Chân hơi hơi ngừng một chút rồi nói, "Ba em cũng là một quân
nhân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.