LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 190

Chuyện này đối với Cố Hoài Việt mà nói, thực sự có một chuyện tốt

ngoài ý muốn đây.

Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, lại có chút kiêu ngạo, "Tuy rằng ba

em cả đời làm một quân nhân mà quân hàm cũng không có lớn như anh,
nhưng chức nghiệp một người quân nhân cũng được xem như là có tính
chất đặc biệt nhất, đó chính là hàng năm không ở nhà." Ba khi còn ở trên
đời, tham gia quân ngũ tựa như một mũi tên lửa xuyên lục địa, ở một quân
doanh nhậm chức tổ phó tiểu đoàn, kia cũng chính là vị trí lớn nhất mà ông
đảm nhiệm qua.

Cố Hoài Việt cười khẽ, tiếp tục nghe cô nói.

"Cho nên lúc nhỏ em luôn trông mong ba có thể có một ngày cùng em

trải qua một lần sinh nhật." Cô nói, "Khi đó em thực sự cảm thấy rất khó
hiểu, anh nói xem nhiều người cùng nhau đi như vậy, thiếu một mình ông
ấy cũng sẽ không thể tiếp tục hay sao? Rồi sau đó ông liền nói cho em biết,
quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức." Nói tới đây cô
không khỏi nở nụ cười, "Anh nói xem, tham gia quân ngũ có phải đều thích
lấy cái này làm lấy cớ hay không?"

Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, phảng phất giống như thì thào tự

nói. Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhìn cô rũ đầu xuống, vẻ mặt mê mang khó
gặp. Thật lâu sau, anh mới nói, "Không phải lấy cớ, là nguyên tắc."

Nghiêm Chân ngẩng đầu, tầm mắt chống lại tầm mắt của anh.

"Ba của em là một vị quân nhân có đủ tư cách."

Tham gia quân ngũ không bàn việc tốt người tốt, chỉ luận đủ hay không

đủ tư cách. Ba của cô cũng không phải là một người lính nửa vời.

Nghiêm Chân trầm mặc một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói, "Cảm ơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.