LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 261

Nghiêm Chân gật gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn người lính mặc quân trang

màu xanh này rồi mới thấp giọng hỏi, "Tôi còn chưa có hỏi... xưng hô với
cậu như thế nào đây?"

Cậu binh lính kia ngượng ngùng, đưa tay ra vuốt sau đầu, "Em họ Mao,

đến từ Hà Nam. Chị cứ gọi em là Tiểu Mao là được rồi."

Tiểu Mao? Nghiêm Chân cười cười, nhìn quanh bốn phía, chần chờ một

lát rồi mới hỏi, "vậy...Cố..."

Nói hai chữ như thế, Tiểu Mao lập tức hiểu được ý tứ của cô, "Cố tham

mưu trưởng đang ở gian ngoài nghỉ ngơi. Tham mưu trưởng đã ngồi trong
này hai giờ, chị đỡ sốt thì anh ấy mới ra ngoài." Nói xong lền vỗ sau đầu,
"Ai chà, em đã quên mất rồi. Tham mưu trưởng dặn khi nào chị tỉnh thì lập
tức gọi anh ấy."

Nói xong liền chạy ra ngoài.

Nghiêm Chân la lên vài tiếng, nhưng cổ họng cứ khó nói nên cũng không

gọi hắn lại được, nhất thời có điểm nhụt chí. Quên đi, để hắn đi đi.

Cô giương mắt, yên lặng đánh giá bốn phía. Doanh trại này có chút ngũ,

trên vách trường màu xanh lục kia đã hơn phân nửa bị mong ra từng mảng
rồi. Ở đầu giường có một chiếc tủ sắt bị rỉ, ngay cả cái cốc mà cô cầm trong
tay cũng lộ ra dấu vết của thời gian. Nhưng tất cả đều đang rất yên tịnh.

Nghiêm Chân nhìn thấy trên người mình mặc hai cái áo khoác quân đội

rất dày, có cảm giác được sự quan tâm.

Nhìn tới trước cửa sổ có đặt một cái ghế dựa, Nghiêm Chân lại nghĩ, vừa

mới rồi anh thật sự ngồi ở chỗ này sao?

Không đợi cô từ cảnh trí này mà tìm ra dấu vết để lại, Tiểu Mao đã mở

cửa đi vào, đi theo phía sau là hai bóng dáng cao lớn, một người là Bàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.