LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 275

Anh chậm rãi lắc lắc đầu, "Không có, nơi này độ cao so với mặt biển rất

cao, đường xá quá xa, địa hình cũng không được tốt lắm, bình thường
chẳng có cô gái nào đến đây đâu."

Cho nên nói đừng nói một năm, cho dù hai năm những người lính này

cũng chưa có thấy qua phụ nữ.

Nghiêm Chân đến, quả thật làm cho bọn họ vừa mừng vừa sợ.

"Vậy còn anh?" Yên tĩnh trong một cái chớp mắt, Nghiêm Chân bỗng

nhiên mở miệng.

"Sao em?" Anh dùng cái móc khều củi lửa một chút, bên trong phát ra

tiếng tách tách thật nhỏ, anh nhất thời không thể nghe rõ câu hỏi của cô.

Nghiêm Chân dừng một chút, mới lại một lần nữa hỏi ra ,"Vậy anh ở

trong này tham gia quân ngũ, có phải cũng có một thời gian rất lâu không
thấy được... người bên ngoài hay không?"

Cô lặng lẽ thay đổi khái niệm, đem hai chữ phụ nữ nuốt xuống, nhưng là

Cố Hoài Việt làm sao lại nghe không rõ. Anh sửng sốt một chút, rồi sau đó
chậm rãi cười,"Thời gian của anh so với bọn họ còn dài hơn nữa mà."

"Sao cơ?"

"Sau khi đến Tây Tạng, một lần nữa lại nhìn thấy người phái khác đã là

chuyện của ba năm sau."

Anh có ba năm không nghỉ phép, ba năm qua năm mới đều trôi qua ở

trạm gác. Cuối cùng Cố lão gia cùng mẹ Cố trong nhà không còn chút kiên
nhẫn nào nữa, một cuộc điện thoại gọi đến trạm gác đem anh lôi trở về. Dù
vẫn lấy bừa cái cớ là "lmẹ anh bị bênh" như vậy nhưng anh vẫn tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.