LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 301

mình em ứng phó với bà ngoại của Gia Minh. A... Con người của em... chị
cũng biết mà..."

Nghiêm Chân cười cười, nhìn nhìn Cố Gia Mình đang cọ cọ vào chân của

cô, lại nhìn hai bên đang nói chuyện dưới lầu như hai quân đang giằng cô
mà không khỏi cảm thấy đau đầu.

Cố Hoài Việt lại rót một ly trà đặt ở trước mặt bà ngoại của Cố Gia Minh

- Tống Phức Trân. Tống Phức Trân xem trọng việc uống trà, ly trà đặt trước
mặt kia đã không có nhiệt lại còn thừa hơn phân nửa ly, vừa chính là không
đúng khẩu vị của bà.

Nhưng Tống Phức Trân hiện tại đã không có tâm tư mà uống trà, nhìn Cố

Hoài Việt rồi thản nhiên nói, "Nghe Tiểu Phùng nói, con đi Tây Tạng à?"

"Vâng." Cố Hoài Việt đơn giản lên tiếng, ngồi xuống đối diện bà, cũng

không chuẩn bị nói thêm gì về lần đi Tây Tạng này nữa, "Gia Minh có
chuyện gì sao mẹ?"

Tống Phức Trân nhíu mày, uống một ngụm trà rồi hừ một tiếng mới nói,

"Cũng không biết là con giáo dục thằng bé như thế nào nữa, mấy thứ mà
thằng bé lót bên trong áo hay bên trong chăn đều cứng muốn chết."

Tống Phức Trân cống hiện cho sự nghiệp giáo dục đã gần cả đời người,

nhận chức giáo sư trong một trường đại học, nói đến vấn đề giáo dục này tự
nhiên là có đạo lý rõ ràng. Mà Cố Hoài Việt nghe xong chính là cười nhẹ.

"Chuyện này nói lớn cũng không tính là lớn. Năm kia là mừng đại thọ

của ông ngoại thằng bé, có mấy vị đồng nghiệp ham thích đồ cổ tặng cho
ông ấy một cái bình hoa thời Tống. kết quả thằng bé cùng với mấy đứa trẻ
trong nhà làm ầm ĩ một trận rồi đem bình hoa kia đánh vỡ."

Trong nhà của Tống Phức Trân còn có thêm mấy đứa cháu nội nữa, cũng

gần bằng tuổi với Cố Gia Minh.. Nhưng mấy đứa nhỏ này đến cùng vẫn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.