LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 304

Bạn nhỏ Cố Gia Minh này vẫn thực khinh thường mà nói, "Cô nói xem,

người đó như thế thì em làm thế nào có thể không khinh bỉ hắn chứ? Em
ghét nhất là loại người trên chiến trường mà lâm trận bỏ chạy, cài đố lính gì
mà nhút nhát. Hừ."

Tiểu gia hỏa này nói xong lời cuối cùng cũng không gạt nước mắt nữa, vẻ

mặt cũng trở nên kiên định hơn, thật giống như một dũng sĩ vậy.

Nghiêm Chân nghe xong, trầm mặc trong chốc lát, vẫn không nhịn được

mà bật cười.

Tiểu gia hỏa nhất thời cảm thấy không vui, "Cô giáo, cô cười gì vậy?"

Nghiêm Chân hít vào một hơi, bình phục tâm tình của mình, "Cô là đang

nghĩ lại bộ dạng của em vừa rồi mới khóc như núi đổ kia." Lau nước mắt
đang chảy vì cười xong, Nghiêm Chân lại hỏi cậu nhóc, "Em hiện tại có thể
nói lý như vậy thì sao vừa nãy còn khóc thế hả?"

Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời yếu thế, cúi đầu, "Đó là bị bà ngoại giáo

huấn. Bà chỉ giáo huấn em mà không có giáo huấn cháu trai của Lâm Gia.
Em chỉ biết mà ấy không thương em."

Nghiêm Chân dừng cười, sờ sờ đầu của cậu bé.

Chỉ chốc lát sau cửa phòng mở ra, Cố Hoài Việt từ bên ngoài đi vào.

Nghiêm Chân nhất thời liền cảm giác được tiểu tử kia đang co rúm người
lại, hướng bên người cô mà cọ cọ.

"Cố Gia Minh." Cố Hoài Việt đè thấp giọng nói mà kêu cậu bé, biểu tình

thực nghiêm túc.

Bạn học nào đó lại càng nắm chặt lấy quần áo của Nghiêm Chân.

Nghiêm Chân nhịn cười, hướng Cố Hoài Việt lắc lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.