Phòng ở này cũng mua đã lâu, vẫn được làm theo bản mẫu được mang
tới. Anh thường sống một mình ở đây, hiện tại sửa lại một chút, rút cuộc
cũng có dáng dấp của một mái ấm gia đình. Đương nhiên, máy sưởi cũng
đã sửa tốt rồi.
Vuốt lên cái máy sưởi, Cố Hoài Việt hơi hơi nhếch khóe môi. Mẹ của anh
thực không thiếu sự quan tâm rồi.
Tiểu gia hỏa trở lại nhà của chính mình thì sự đề phòng cũng hoàn toàn
được thả lỏng, không khí yên tĩnh bao trùm không được bao lâu thì liền có
ai đó hô đói bụng.
Nghiêm Chân buông hành lý xuống, nhìn Cố Hoài Việt, "Trong nhà có
nguyện liệu nấu ăn không anh?"
Sẽ có khả năng có sao?
Nhìn ánh mắt đáng thương của bạn nhỏ Cố Gia Minh, Cố tham mưu
trưởng đành phỉa nhận mệnh cầm lấy cái chìa khóa xe vừa mới buông
xuống.
Tiểu tử kia mà ép buộc người khác thì thật đúng là có thể muốn cả mạng
của anh mà.
"Ra bên ngoài ăn cũng được." Xe dừng trước một cái đèn đổ, Cố Hoài
Việt bỗng nhiên đề nghị nói.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh lập tức bị kích động mà có ý kiến tham dự vào,
"Con muốn ăn KFC!" nói xong đảo mắt tứ phía.
Nghiêm Chân lắc lắc đầu, "Vẫn là đi siêu thị xem một chút, chúng ta
cũng chuẩn bị về nhà ở một thời gian, không thể mãi ăn ngoài được."