LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 312

Chợt nghe Cố tham mưu trưởng ho khan hai tiếng, hạ giọng nói, "Cố Gia

Minh, ngồi xong rồi sao?"

Giọng nói bình tĩnh tự nhiên, Nghiêm Chân xoay người sang chỗ khác,

khóe mắt còn đánh giá anh một chút. Sườn mặt của anh vẫn thật bình tĩnh
như trước, chính là khóe miệng dường như đang cong lên.

Anh đang cười?

Cố Gia Minh cọ cọ đằng sau ghế ngồi của mình, ánh mắt ngắm tới ngắm

lui trên hai người đang ngồi ở ghế trước, trong lòng rất là khó hiểu: Cũng
như là ba mình, tại sao phản ứng khác biệt lớn như vậy nhỉ?

Về nhà Nghiêm Chân liền tự giác trốn vào phòng bếp, đi chuẩn bị cơm

chiều, bỏ lại hai cha con nhà họ Cố trừng mắt với nhau. Cố tham mưu
trường quyết định nắm áo tiểu gia hỏa kia vào phòng chuẩn bị tiến hành dạy
bảo thêm một lần nữa. Nghe tiếng mở cửa phòng răng rắc, Nghiêm Chân
mới thoáng làm chậm động tác trên tay lại, thở ra một hơi. Cô quay đầu
nhìn lại con cá trắm cùng mấy con tôm lớn ở trước mặt, lại không khỏi cảm
thấy buồn cười.

Chỉ chốc lát sau Cố Hoài Việt từ trong phòng đi ra, trực tiếp đi vào phòng

bếp. Anh cầm lấy con cá trắm cỏ trong tay Nghiêm Chân, "Để anh làm."

Anh đã cởi áo khoác quân trang, bên trong áo khoác là một bộ quần áo

quân nhân màu xanh. Có lẽ cũng vì ngọn đèn mà Nghiêm Chân cảm thấy
anh nhìn qua đã nhu hòa hơn rất nhiều. Bây giờ cô mới nhìn đến, anh mặc
quân trang vào vô hình chung còn có một loại áp lực bức người, đến nỗi
mỗi lần nhìn anh thì cô đều cố gắng điều chỉnh cho tầm mắt của mình
không thấp quá cái nơ nơi cổ áo.

Nghiêm Chân ngẩn người rồi lui về phía sau từng bước, nhìn anh đang

bận rộn ở phía trước. Động tác thành thạo mà tinh chuẩn, giống như anh
không phải đang làm cá mà đang lắp súng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.