LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 316

Bộ dạng thở dài, mười phần giống ông cụ non. Nghiêm Chân ôn nhu

cười, thay cậu bé vuốt lên chỗ lông mày đang nhíu lại kia, suy nghĩ lại đã đi
rất xa nơi nào rồi.

Thủ trưởng nói, mẹ là không thể quên mà phải nhớ.

Cô giống như bỗng nhiên đã quên đi, trong nhà này còn có một người

như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.