LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 382

Vầng trán của Nghiêm Chân chấn lên cúc áo đầu tiên của bộ quân phục,

sự lành lạnh của kim loại thức tỉnh cảm xúc của cô khiến cô thanh tỉnh một
lát, tùy theo đó mà cô không ngừng hướng về phía trước, sự khó chịu cuồn
cuồn trong lòng lại làm cho cô thống khổ không chịu nổi, như là ai ở trong
lòng của cô gắn thêm một cây kim, đâm càng thêm đau vào lòng cô.

"Anh biết không? Em cũng muốn quên, em lúc nào cũng đều muốn quên,

em nói cho chính mình đừng miên man suy nghĩ nữa, em nói cho chính
mình là nên vui vẻ lên, em còn kém cỏi thì phải làm cho chính mình.." Cô
dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Nhưng là con người mà, nếu nghĩ cái gì
mà được cái đó thì còn đâu là nhân sinh nữa?"

"Anh biết không? Em hôm nay thấy bà ấy mà choáng váng, nhưng là anh

xem bà ấy đã quên, bà ấy đã quên đứa con gái vừa sinh ra được 2 tháng đã
bị bà ấy vứt bỏ này, không tính là cái gì cả nhưng anh nói xem, bà ấy như
thế nào có thể quên đi ba em chứ, em chỉ cần nghĩ tới đó thôi... anh nói
xem,bà ấy như thế nào có thể nói quên liền quên thế chứ..."

Cô hỏi lặp đi lặp lại vấn đề này, như một đứa nhỏ bướng bỉnh lại đi thăm

dò đáp án của một vấn đề phức tạp, nghĩ thông suốt thì thì mọi sự liền tốt
đẹp nhưng không nghĩ ra thì cô sẽ hỏi mãi. Nhưng Cố Hoài Việt làm sao có
thể cho cô đáp án, nơi như vậy vẫn là lần đầu tiên anh nghe cô nói, khiếp sợ
qua đi thì cũng chỉ còn lại sự trầm mặc.

"Em nghĩ nếu không gặp bà ấy thì tốt biết mấy. Em nghĩ nếu không gặp

anh thì cũng thật là tốt." Cô có chút thống khổ, chẳng sợ phá vỡ lấy hạnh
phúc cả đời của cô, cô cũng không nghĩ lại trải qua một lần.

Anh bỗng nhiên giật mình, sau đó nhẹ giọng nói, "Nghiêm Chân, đứng

vững."

"Em không đứng." Cô ương ngạnh lên, "Em không phải là lính của anh

nên anh đừng ra lệnh cho em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.