LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 410

Sở Dao lại trợn trắng mắt, "Về chứ, ngủ giống như lợn chết vậy, nới

mười câu có thể nghe thấy ông ấy hừ một tiếng là đã tốt lắm rồi."

Cô ấy vừa dứt lời thì chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng cười lớn, tiếp

theo là Lão Lưu đặc biệt hắng giọng nói lớn, "Anh nói này vợ, đây là đang
hội họp để phê phán những ông chồng đấy hả? Anh đây phải mặc kẹ sự
nghiệp cách mạng sao?"

Sở Dao trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Hôm nay mọi người trở về sớm

vậy?"

Lão Lưu cười, "Nếu không trở lại em không thể kể mãi cuộc cách mạng

của anh à."

Gặp hai người thật vất vả mới có thời gian trò chuyện, Nghiêm Chân

đứng dậy cáo từ, còn chưa đi đến cửa nơi hàng hiền thì liền thấy Cố Hoài
Việt cũng đang đi tới.

Cố Hoài Việt mặc một thân huấn phục, toàn thân đều phảng phất giống

như lộ ra hơi thổ mang theo mùi thuốc súng, giống như anh vừa mới từ trên
chiến trường trở về, mà không phải từ sân huấn luyện.

Anh vừa đi vừa tháo mũ xuống, gảy mái tóc, vẻ mặt có chút không để ý.

Anh ngẩng đầu, tầm mắt hai người gặp nhau khiến cả hai đều giật mình
sửng sốt một chút.

Đến cùng vẫn là Nghiêm Chân nhịn không được, xì một tiếng bật cười.

Anh cũng cười cười.

Về đến nhà, tiểu gia hỏa kia đang ngồi trước bàn chép thành nghĩ, đừng

hỏi chắc chắn là phạm sai lầm nữa rồi. Nhưng bất đồng là lúc này người
phạt cậu bé là cô giáo Nghiêm luôn bao che khuyết điểm cho tiểu gia hỏa
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.