LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 416

mắt liền cẩm đến một ảnh chụp rất nghiêm chỉnh, bà nội nói với cô đó là di
ảnh. Người đã qua đời, ảnh chụp kia mới có thể xem là di ảnh.

Thế gian này cho tới bây giờ cũng không thiếu người nào chuyện long

trời lở đất gì, quan trọng là mình có thể chống đỡ và gánh vác được hay
không. Cô là một người gánh vác trách nhiệm trên lưng, nhưng còn người
phụ nữ này thì sao? Cô tìm một người thông minh nhất sớm tối cùng cô ấy
ở cùng nhau. Điều này làm cho cô không biết là nên có tư vị gì... lại có chút
hâm mộ.

Cố Hoài Việt đứng thẳng ở trước bia mộ, cũng yên lặng nhìn ảnh chụp

trên bia mộ.Trên ảnh chụp cặp mắt cô ấy trầm tĩnh như nước, thản nhiên
tươi cười, sâu bi nồng đậm.

Kỳ thật cô ấy cười rộ lên nhìn mới đẹp, nhưng là đối với anh thì cô ấy

không thường xuyên cười bao giờ.

Anh biết cô ấy thường xuyên nhìn qua anh để nhìn tới một người khác,

bởi vì ánh mắt của cô ấy nhìn anh là ánh mắt trống rỗng, mênh mang xen
lẫn sự mù mịt trong đó, như để đuổi theo một bóng dáng nào đó, đôi mắt cô
ấy nhìn không ra cái thần thái gì.

Anh kỳ thật có chút không hiểu, lúc anh còn trẻ là người vượt qua mọi

thứ bằng sự kiêu ngạo của mình, anh không hiểu vì sao cô ấy lại nhìn qua
anh để đi tìm bóng hình của một người khác, lòng kiêu ngạo của anh đã bị
khiêu chiến.

Sau này thật lâu anh mới hiểu được, bọn họ đều yêu thương cô ấy, nhưng

là người với người bất đồng, ngay cả sự yêu thương cũng thể hiện không
giống nhau.

Nhưng anh hiểu được thì cũng quá muộn, mọi thứ cũng đều không có ý

nghĩa nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.