Nghiêm Chân dừng động tác một chút, xoay người lại nghi hoặc nhìn
hắn.
Vì thế Thẩm Mạnh Xuyên lại thu đầu phát của hắn lại, đây là động tác
nhỏ mỗi khi hắn phiền chán hoặc khẩn trương, "Ý tứ tôi là người tốt thôi
mà."
Nghiêm Chân bật cười, "Uh đúng, anh là người tốt."
Tiểu gia hỏa kia cũng tận dụng mọi thứ, "Không được đục khoét nền
tảng."
Một lớn một nhỏ châm chọc khiêu khích làm cho Thẩm Mạnh Xuyên
cũng phải sửng sốt, thừa dịp hắn còn ngây người thì hai người kia đã đi xa.
Thẩm Mạnh Xuyên phục hồi lại tinh thần, đối với bóng dáng xinh đẹp gầy
yếu kia mà nói vọng tới, "Tôi sai rồi."
Nghiêm Chân ngẩn người, rút cuộc quay đầu lại nhìn hắn.
Thẩm Mạnh Xuyên hình như cũng không có thói quen nói những lời này,
vừa lau mặt vừa nói, "Tôi nói là tôi sai rồi, tôi không nên trực tiếp mang hai
người đó đến nhà cô. Tôi hẳn là trước đó nên gọi điện thoại cho cô, tôi
không nên... không nên ôm chế giễu ở trong lòng." Hắn một bên gật đầu
khẳng định mà nói, "Hơn nữa.... hơn nữa... tóm lại là tôi sai rồi."
Hắn nói xong, thẳng tắp nhìn Nghiêm Chân như là thỉnh cầu tha thứ.
Mà Nghiêm Chân sớm bị những câu nói này của hắn làm cho choáng
váng cả đầu óc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, bật cười, "Thẩm
Mạnh Xuyên, không cần phải xin lỗi tôi." Cô nói rằng, "Tôi hiện tại đã
muốn làm hết sức mình để cho bản thân không cùng một người quân nhân
như anh so đo rồi, cuộc sống như vậy quá mệt mỏi."