LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 461

"Em thì biết cái gì?" Tống Phức Trân đè nặng tức giận mà nói.

Bà ấy như thế nào mà nói rằng cô không hiểu hay biết cái gì, loại cảm

giác này cô từng đã được khắc sâu qua tận đáy lòng...

"Vậy cô có thể biết được bao nhiêu?" Nghiêm Chân có chút kích động

nói xong, túi sách trong tay nhất thời chưa cầm chắc mà đánh rơi xuống. Cô
sửng sốt một chút nhưng cũng không có nhặt lên, giọng nói đã khôi phục lại
bình tĩnh, nhưng thoáng có chút khàn khàn, "Em chỉ muốn nói, đừng đem
sai lầm cùng tiếc nuối đặt lên trên đầu người khác, làm cha mẹ cũng cần
phải xem lại chính bản thân mình trước đi đã."

Trong cuộc đời của Tống Phức Trân còn không có bị người nào giáo dục

qua như vậy, có chút lửa giận công tâm, "Cô xem em là có ý kiến đối với
cô. Em còn có cái gì thì cứ nói ra đi."

Nghiêm Chân lắc đầu, "Em đối với cô không có thành kiến gì, cho dù cô

không cho em thông qua vòng phỏng vấn thì cũng như vậy. Trình độ của
mình tự em có thể biết." Cô nghĩ một lát rồi nói, "Có điều em cũng vừa nghĩ
tới một chuyện, không biết có nên nói hay không?"

"Nói đi."

"Chính là Gia Minh. Cô có nghĩ tới thằng bé vì sao lại không muốn đến

nhà ông bà ngoại như vậy không?"

Tống Phức Trân sửng sốt lên, "Một đứa nhỏ như vậy thì sao biết được cái

gì mà nói chứ?"

"Đương nhiên biết." Nghiêm Chân nói, "Nhưng cô lại nghĩ rằng thằng bé

không hiểu, con gái qua đời thì liền xa cách cháu ngoại sao? Cô không thấy
đó là điều bất công sao? Những việc này thằng bé đều biết, chỉ là không nói
thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.