LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 464

Phức Trân đang thống khổ ôm lấy đầu, sắc mặt đỏ lên không bình thường.

Nghiêm Chân cuống quít buông túi sách, "Thuốc ở đâu?"

Tống Phức Trân kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, tưởng phát hỏa nữa nhưng

là vừa phát hỏa thì đầu đau như muốn nứt ra, bà dùng chân thúc vào ngăn
kéo thứ nhất trên bàn làm việc. Nghiêm Chân mở ra liền thấy bên trong quả
thực có một lọ thuốc cho người bị bệnh cao huyết áp.

Cô nhìn lướt qua, lấy cho bà ấy vài viên thuốc cùng một cốc nước ấm,

cho Tống Phức Trân uống thuốc rồi lại rút điện thoại ra gọi gấp cho bệnh
viện.

"Cô đừng nhúc nhích, đợi lát nữa em đưa cô đi bệnh viện."

"Cô không đi..." Tống Phức Trân đẩy tay cô ra, muốn đứng lên nhưng là

chân không đủ sức lại ngã xuống, cảm giác một màu đen trong nháy mắt
đánh úp lại.

Nghiêm Chân đỡ lấy bà ấy, trong lòng cảm thấy rất lo lắng, cũng may xe

cứu thương đến rất nhanh, không bao lâu đã đem Tống Phức Trân đưa vào
bệnh viện.

Với thân phận của Lâm lão gia thì Tống Phức Trân trực tiếp được đưa

vào phòng bệnh cấp cứu, trải qua một phen rối ren, huyết áp của bà ấy cũng
đã có dấu hội hồi phục ổn định. Nghiêm Chân nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống
ở trước giường của bà ấy. Cô đem túi sách đặt trên đùi, còn thật sự đánh giá
Tống Phức Trân lúc này đang ngủ trên giường kia.

Cũng chỉ có tình huống như vậy cô mới có thể đánh giá bà ấy không hề

chớp mắt như thế này, khi bà ấy tỉnh thì khí thế lại rất lớn.

Không bao lâu sau, tay của bà ấy giật giật, mí mắt buông lỏng, cũng sắp

tỉnh lại rồi. Nghiêm Chân nghiêng người qua nhìn bà ấy một chút, chuẩn bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.