LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 498

"Sau có một lần, em cùng bà nội cùng nhau xem một tiết mục ở trên tivi,

trong đó đang chiếu cảnh các lão binh xuất ngũ, một đám người sắt đá hùng
dũng mà khóc như những đứa trẻ thì em liền hỏi bà nội. Em hỏi bà rằng ba
em lúc chuyển nghề có phải hay không cũng khó khăn như vậy? Bà nội nói,
đương nhiên, nhưng tính của ba em mạnh mẽ, cái gì khổ đều nghẹn ở trong
lòng." Nói đến đây làm cho cô đỏ cả mắt, nhìn về phía Cố Hoài Việt, "Em
hiện tại cuối cùng cũng hiểu được một việc, thời điểm trước đây khi ba em
rời khỏi bộ đội, em chưa bao giờ cho ông ấy được sự an ủi nào cả. Sau khi
ông ấy mất, em đối với nơi đó chỉ có hận, em hận nơi mà ông ấy từng nhiệt
tình yêu thương, em nghĩ rằng ba nhất định sẽ rất thất vọng về em."

Anh cũng không biết cô đem đau xót mai sâu như vậy, giờ phút này cô

nói ra làm cho anh nhất thời không thể chống đỡ được cùng cô mà cảm thấy
khó chịu. Cố Hoài Việt ôm chặt cô, hôn lên hai bên thái dương của cô,
giọng nói của chút trầm xuống, "Nghiêm Chân, em đừng nói nữa..."

Cô nghĩ tới cả đời này đều rời xa những người mặc quân trang đó, bởi vì

vừa nhìn thấy bọn họ thì cô liền không tự chủ được nhớ tới ba mình. Đối
với bọn họ cô không thể yêu nhưng cũng hận không thể gỡ xuống được,
cho nên cô lựa chọn rời xa. Nhưng vừa vặn thay cô lại gả cho một quân
nhân như vậy, một người quân nhân chân chính. Cô thậm chí hâm mộ
KHương Tùng Niên, thời điểm hắn cô độc và bất lực có thể gặp được một
người giúp đỡ hắn như vậy. Anh làm cho cô cảm giác được sự ấm áp.

"Hoài Việt."

"Sao em?"

"Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đã làm cho nỗi hận thù và phẫn uất trong cô tiêu tan đi.

Cố Hoài Việt nở nụ cười, thay cô lau đi nước mắt, "Em đừng nói ngốc

nữa. Nghiêm Chân, cùng anh và con sống những tháng ngày vui vẻ và đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.