LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 497

vòng ba ngày giao lại phòng ở." Cô dừng một lát rồi nói tiếp, "Kỳ thật trước
đó cũng có bác thúc gicuj chúng em giao phòng ở, vì thế còn ghi cả số điện
nước của phòng. Sau này ba em tìm người giúp nên để cho em và bà ở thêm
được mấy tháng, ba em vì ngừa vạn nhất còn cố ý đóng mấy trăm đồng tiền
điện nước. Nhưng lúc đó cũng không có được nữa, vị trưởng ban kia nói
rằng sợ đem cả tiền điện nước của các phòng đóng đi chăng nữa thì chúng
em cũng phải đi." Nói tới đây, lông mi của Nghiêm Chân khẽ run run, Cố
Hoài Việt giống như dự cảm được cái gì đó, anh cầm lấy tay của cô, quả
nhiên là rất lạnh.

"Em gọi điện thoại cho ba, ở trong điện thoại sợ hãi mà khóc, ba liền an

ủi em, nói không có việc gì đâu, ông ấy sẽ lập tức tới, lúc đó ông ấy đã ngồi
trên tàu rồi. Nhưng ngay tại thời điểm em và bà cùng nhau đóng gói hành lý
thì nhận được điện thoại của bệnh viện, nói rằng bệnh nhồi máu cơ tim của
ba em lại phát tác, trước khi đưa đến bệnh viện không được cứu chữa kịp
thời nên đã qua đời."

Nói tới đây cô gắt gao cầm lấy tay của anh, "Em vẫn không biết ông ấy

có bệnh, hơn nữa em vẫn không thể tin được, người mà em rất kính trọng
lại dùng phương thức như thế để rời đi nhân thế. Nằm trên một giường bệnh
lạnh băng của một thành phố xa lạ."

Cô nở nụ cười, nhưng là sự tươi cười này ở trong mắt của anh là sự thống

khổ vô cùng, Cố Hoài Việt nắm chặt lấy tay cô.

Sau khi những người trong bộ đội cũng biết, cũng chỉ biết ngượng ngùng

mà thúc giục bọn họ giao phòng ở, còn nhân tiện giúp ba cô cử hành tang
lễ. Sĩ quan chuyển nghề thì bộ đội đều cấp phí ổn định cho từng người, lúc
ấy ba cô còn chưa có lĩnh số tiền này mà số tiền này cũng có chưa có trong
kế hoạch vì thế ở trong lễ tang, phó lữ trưởng mới đem số tiền kia đưa cho
bà và cô. Bà nội cầm số tiền kia mà nước mắt rơi lã chã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.