Cô ngay cả tay cũng không kịp lau, vội vàng đi ra ngoài, "Sao thế Gia
Minh?"
Tiểu gia hỏa kia lập tức nháy mắt mấy cái, chỉ lên tivi rồi nói, "Ba kìa.
Thủ trưởng ở trên tivi đó."
Cô lập tức quay đầu nhìn.
Cũng bởi vì mưa to gió lớn, màn hình TV không được rõ như bình
thường, cô chỉ có thể nhìn thấy một đám binh tướng đang từ dưới đống
gạch ngói sụp đổ của phòng ốc mà đào rồi lôi kéo một ông già ra.
Phóng viên ở trên TV cũng phải hắng giọng mà đưa tin, bởi vì bị nhốt
trong đó một thời gian dài, khôn có nước cũng không có đồ ăn, hơn nữa căn
nhà sụp xuống đã đè lên hơn nửa người của ông lão đó, khi nâng ra thì ông
lão đó cũng đã qua đời. Còn lại đó cũng chỉ là một khối thân thể lạnh băng.
Cứ xem như ông lão đó không còn biết cũng không còn thấy được, nhưng
đám binh lính kia vẫn tận lực hết khả năng của mình, cẩn thật rồi thật cẩn
thận đem ông lão kia đặt trên cáng, vì dù sao ông lão này cũng sẽ bị một
tầng đất dày che lấp. Khi anh đi ra cũng là người sau cùng, các binh lính ở
đây đều sắp xếp thành hai hàng, nghiêm trang làm quân lễ.
Xem mấy cử hành nghi thức cáo biệt cho những người như ông lão đó,
cũng chỉ đơn giản thô sơ, lại biến họ trọ thành trung tâm. Đứng ở trước TV,
Nghiêm Chân cũng nhịn không được mà bưng kín khóe miệng, hốc mắt đã
đỏ.
Tiểu gia hỏa kia kéo góc áo của cô, hướng cô mà cọ lấy cọ để.
Vì che giấu cảm xúc, Nghiêm Chân xoa lung tung trên đầu của tiểu gia
hỏa kia, thẳng đến khi thấy được khuôn mặt nhăn nhó như bánh bao của ai
đó thì cô mới nín khóc mà mỉm cười.