LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 540

mùa hè đi qua lặng yên không một tiếng động, lại mộ mùa thu đến với mưa
, cũng sắp chuyển thành mùa đông luôn rồi, "Cháu có lạnh không?"

Miệng tiểu gia hỏa kia như ngậm đường nên cũng đặt biệt rất ngọt,

"Không lạnh, bà ngoại."

Tống Phức Trân cười cười hiền từ, khuôn mặt của tiểu gia hỏa này di

truyền ba phần từ Lâm Kha, nhất là đôi mắt sáng ngời kia, thông minh
trong suốt, cực kỳ giống với Kha Kha trước đây. Bà mỗi lần nhìn đến ánh
mắt này nhịn không được mà nhớ tới con gái, muốn nhìn lại không dám
nhìn nhiều, bởi vì nhìn càng nhiều thì bà sẽ nhớ càng nhiều, ban đêm lại
không thể ngủ được.

Lâm Trọng Bác nói bà là thẹn với con gái nên chột dạ, một khi đối mặt

với Gia Minh dù ở thời điểm nào cũng không được tự nhiên. Ngày đó ở
trong bệnh viện, bà đã suy nghĩ, có lẽ Lão Lâm nói đúng. Đứa nhỏ có cái gì
sai đâu, một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, thằng bé có cái gì sai chứ. Cho nên
về nhà bà ôm lấy Gia Minh mà khóc rống lên, làm cho thằng bé sợ hãi.

Bà vẫy tay, kêu một dì giúp việc trong nhà tới, "Cô mang Gia Minh lên

trên lầu chơi với ông ngoại của thằng bé đi."

Tiểu gia hỏa kia nhất thời quay đầu nhìn Nghiêm Chân, Nghiêm Chân

cũng đành cười cười với cậu bé, phất phất tay.

Khi quay đầu lại thì mới ý thức được hiện tại chỉ còn lại có cô cùng Tống

Phức Trân mặt đối mặt. Trong mắt của cô thì cô vẫn còn có chút kiêng kị
đối với bà ấy.

"Đi vào phòng khách ngồi đi."

"Vâng ạ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.