LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 541

Tống Phức Trân tự mình rót một ly trà rồi đưa đến trước mặt cô, Nghiêm

Chân vội vàng nói cảm ơn, bưng lên hớp một ngụm, có hương thơm nhàn
nhạt.

"Thân thể Lão Lâm có khỏe không ạ?"

Tống Phức Trân ngồi xuống, "vẫn như vậy, dùng cách nói của ông ấy thì

người sẽ già đi, có một số thứ trên người cũng không thể dùng được nữa,
chỉ khi nào bác sĩ cấp cho chúng một chút thuốc thì mới có thể tiếp tục vận
chuyển."

Nghiêm Chân nghe xong, hiểu ý liền cười.

Kỳ thật lần này tình huống của Lâm Trọng Bác có chút nguy hiểm, thời

điểm đưa vào bệnh viện đã hôn mê bất tỉnh rồi, trải qua một phen cấp cứu
khẩn cấp mới có thể giữ được mạng sống. Đợi đến khi ông ấy tỉnh lại, câu
đầu tiên nói với bà là mơ gặp được con gái, mơ thấy chính mình đi một
chuyến tới Quỷ Môn Quan rồi, mơ mãi về con gái của mình. Sau khi ra viện
thì câu nói đầu tiên nói với bà là muốn gặp cháu ngoại.

Tống Phức Trân đem tất cả mọi thứ đè nén xuống, không hề suy nghĩ nữa

mà chỉ hỏi, "Hoài Việt thế nào rồi?"

Nghiêm Chân nhìn chằm chằm vào mười ngón tay đang giao nhau của

mình rồi nói, "Còn ở trong khu vực thiên tai đó, mấy ngày nay vẫn chưa có
liên lạc."

Tống Phức Trân thở dài, "Em chịu đựng đi, ai nói em lựa chọn một người

chồng làm quân nhân chứ, về sau chỉ sợ chuyện tình như thế này hoặc
nghiêm trọng hơn cũng không thiếu đâu."

Nghe khẩu khí có vẻ quen thuộc này làm cho Nghiêm Chân bỗng nhiên ý

thức được Tống Phức Trân cũng là một quân tẩu, những việc trải qua so với
cô có lẽ còn nhiều hơn chứ không kém.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.