tín hiệu trải qua việc sửa gấp cũng khôi phục rất nhanh, cũng chính ở nơi
này Cố Hoài Việt mới có thể trích ra chút thời gian gọi điện thoại về nhà.
Mấy ngày trước bận rộn quá, vội vàng tìm người trong đống đổ nát kia
đưa ra, lại vội vàng sơ cứu để cứu người.
Người lính tới mời Cố Hoài Việt tham gia nghi thức tang lễ của một cán
bộ nhà nước, nói là mệnh lệnh của cấp trên, bộ đội cứu tế đều phải tham
gia.
Cố Hoài Việt tắt điện thoại, tươi cười trên mặt còn chưa có thu lại.
Chiến sĩ Tiểu Trương nhìn tham mưu trưởng mà nở nụ cười, "Tham mưu
trưởng gọi điện thoại cho chị dâu sao?"
Cố Hoài Việt đưa tay khõ lên đầu người lính kia, "Đi làm việc của cậu
đi."
Nhưng vừa đi được nửa bước, chân phải bỗng nhiên truyền đến một cơn
đau đến đến tâm can. Cố Hoài Việt nhướng mày, cước bộ bỗng nhiên dừng
lại hắn, cơn đau kia cơ hồ không có dấu hiệu suy giảm đi, ngược lại càng
ngày càng nghiêm trọng hơn. Cố Hoài Việt cơ hồ không có đứng nổi, người
lính đi bên cạnh phát giác anh có gì đó không đúng, liền vươn tay đỡ anh.
Cố Hoài Việt đứng tại chỗ trong chốc lát, thẳng đến khi cơn đau kia giảm
bớt đi anh dám giật giật chân phải của mình.
Tiểu Trương lo lắng nhìn anh, "Tham mưu trưởng, anh không có việc gì
chứ?"
Anh chỉ cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương, "Không có việc gì, bệnh cũ mà
thôi." Nói xong cũng khôi phục lại, đi nhanh về phía trước.
.................