LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 561

Bước chân của cô có chút hỗn loạn, còn không cẩn thận đụng vào một

người, đánh vỡ cái chén người nọ đang cầm trong tay. Cô sửng sốt một
chút, thừa dịp người nọ chưa kịp nói gì, cô đã vội vàng ngồi xuống nhặt
những mảnh vỡ kia.

"A, cô cẩn thận một chút, đừng để nó cắt phải tay." Người nọ không tức

giận, ngược lại còn nhắc nhở cô.

"Không có việc gì... a..." Quả nhiên, vẫn bị cắt một chút. Nơi bị cắt là

lòng bàn tay, đầu nhỏn của mảnh vỡ cắm vào đó.

"Nhìn xem, tôi nói cô cẩn thận một chút rồi." Người nọ trên đỉnh đầu cô

thở dài một hơi, vòng qua Nghiêm Chân đi tìm dụng cụ quét dọn, dọn sách
những mạnh vỡ.

Mà Nghiêm Chân ngồi trên mặt đất, ánh mắt dừng ở hai mảnh vỡ nhỏ

trong tay, lòng bàn tay của cô có chút đau, chôn đầu vào giữa hai chân, bả
vai có chút run nhẹ.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của cô. Một

giọng nữ thân thiết như hòa kêu tên của cô, "Nghiêm Chân?"

Nghiêm Chân chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn người trước mặt, thế

nhưng không có phản ứng gì.

Là vợ chồng Chung Lê Anh cùng Tịch Thiếu Phong. Khi nhận được điện

thoại của Lưu Hướng Đông nghe nói Cố lão gia từ thành phố B đã đi tới
đây thì hai vợ chồng cũng lập tức đi tới đây.

Chung Lê Anh kinh ngạc khi nhìn thấy Nghiêm Chân, chạy nhanh đến

kéo cô dậy, "Đúng là đứa trẻ ngốc, như thế nào lại ngồi chỗ này? Hoài Việt
đâu rồi, nó thế nào rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.