LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 564

Chung Lê Anh cùng cô đi về phía phòng bệnh.

Lý Uyển đang ngồi ở gian ngoài thấp giọng khóc nức nở, bà vừa mới biết

được tình huống chân thương thực sự của Cố Hoài Việt. Cố lão gia nhìn vợ
khóc thì có chút bực tức, nhưng cũng không biết nên khuyên thế nào thì vừa
vặn Chung Lê Anh tới đây, liền đem vợ giao cho bà ấy.

Nghiêm Chân một mình lặng lẽ vào trong phòng.

Trên giường bệnh Cố Hoài Việt đã được thay một bộ quần áo bệnh nhân

sạch sẽ, vết thương trên đùi đã được băng bó rất tốt, bởi vì khâu miệng vết
thương phải tiêm thuốc tê nên hắn giờ phút này vẫn còn ngủ.

Cho dù đang ngủ cũng không an ổn, mặt nhăn, mày hơi nhíu lại, có phải

là anh rất đau không? Cô đỡ lấy cánh tay của anh, lo lắng.

Tay của anh mơ hồ có vài viết thương nhỏ, Nghiêm Chân nhìn trong chốc

lát, đi ra túm một bác sĩ trực ban muốn hỏi tìm thuốc cùng với băng gạc.

Nữ quân y nhìn chằm chằm cô nưa ngày mới tiến vào phòng bệnh lấy

mấy thứ đó cho cô. Nghiêm Chân nói cảm ơn rồi xoay người rời đi, để lại
nữa quân y đứng ở đó lẩm bẩm gì đó.

Cô không đi quản bốn người ngồi ở bên ngoài, hết sức chuyên chú băng

bó vết thương nhỏ cho anh, tựa như anh lúc trước vẫn ngồi như vậy, đưa
miệng vết thương của anh rửa sạch, thật cẩn thận bôi thuốc lên đó.

Cô nhìn lên đó, nhịn không được mà đoán, vết thương này lúc đó của anh

là như thế nào mà có. Có lẽ là do cứu người bị vùi sâu dưới mà để lại, cũng
là bị vật gì đó rớt vào bi thương, tóm lại sẽ không ngốc giống như cô,làm
cho chính mình bị thương.

Cũng không đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.