LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 570

Di động để ở trong túi bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông điếc tai phá vỡ

không khí yên tĩnh trong phòng bệnh. Nghiêm Chân vội vàng chạy ra ngoài,
ấn nút nghe điện thoại, cô phải ra hẳn phòng bệnh mới dám nói chuyện.

Đầu kia là bà nội.

"Tiểu Chân à, Tiểu Cố xảy ra chuyện gì rồi? Có nghiêm trọng không, hai

đứa đang ở chỗ nào thế?" Bà nội của cô hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Nghiêm
Chân phải cố gắng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu an ủi bà nội ở đầu kia điện
thoại.

"Không có việc gì đâu bà nội. Chỉ là chân anh ấy bị thương một chút thôi.

"vậy hiện tại thế nào rồi? Bác sĩ nói như thế nào?"

"Bác sĩ nói tĩnh dưỡng vài ngày thì sẽ khỏe lại, bà nội không cần phải lo

lắng quá."

"Bà không lo lắng đâu, sẽ không lo lắng..." Bà nội ở đầu kia nhắc tới

nhắc lui, "Bà với gọi điện thoại cho mẹ chồng con, là tiểu tử Phùng Trạm
nhận điện thoại. Ngay từ đầu tiểu tử này còn không chịu nói cho bà biết, bà
hỏi mãi nó mới chịu nói. Mà Gia Minh đâu, Gia Minh cũng biết rồi qua đó
rồi sao?"

"Không có." Loại trường hợp này làm sao có thể mang tiểu tử kia lại đây,

"Gia Minh ở nhà bà ngoại của thằng bé, mấy ngày nay vẫn đang ở đó."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Bà nội rút cuộc cũng yên lòng.

Nghiêm Chân ở đầu này vẫn còn trầm mặc vài giây, nghe thấy bà nội ở

đầu kia thở dài một hơi, "Như thế nào mà lại không cẩn thận để bị thương
thế chứ, xảy ra chuyện này không nhiều cũng ít người phải theo chịu đau
cùng, người chịu đau đớn nhiều nhất là thằng bé."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.