LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 611

Nghiêm Chân cười nhẹ, không có phản bác.

Đợi đến khi hô hấp của bà nội trở nên đều đều hơn, Nghiêm Chân mới

quay đầu, nhìn Cố Hoài Việt mà nói, "Hoài Việt, em còn chưa từng có nói
qua cho anh biết nhiều chuyện, em nghĩ rằng nếu có thể vĩnh viễn không
cần những lại những việc đó. Nhưng hiện tại không giống như vậy...." Dừng
lại một chút, cô còn nói, "Cho nên anh trước cho em một thời gian được
không? Chờ em đem vấn đề này xử lý xong rồi lại cho anh nghe."

Cố Hoài Việt nhìn cô, có chút lo lắng,"Anh sẽ không miễn cưỡng em, cho

nên em cũng đừng bắt buộc chính mình."

Nghiêm Chân nhanh chóng cầm lấy tay anh, xem như đáp ứng.

Ngoài hành lang, Tưởng Di có chút bất an, hai tay giao vào nhau mà đi

qua đi lại. Thẳng đến khi cửa phòng bệnh mở ra, thấy Nghiêm Chân từ bên
trong đi ra mới cuống quít chạy tới.

"Sao, thế nào rồi?"

Nghiêm Chân nhìn Tưởng Di, không biết nên dùng giọng điệu như thế

nào để trả lời vấn đề của bà ấy. Nhưng biểu tình trên mặt Tưởng Di quá
mức vội vàng, loại tâm tình lo lắng này khiến Nghiêm Chân cảm động lây,
cho nên giờ phút này cô cũng chỉ khản giọng trả lời một câu, "Không có
việc gì."

"Vậy là tốt rồi." Tưởng Di yên lòng.

Thấy bà ấy lập tức thoải mái trở lại, Nghiêm Chân không khỏi muốn

cười, "Cảm ơn dì đã đến thăm Hoài Việt, bà nội cháu thân thể không có
được khỏe, chậm trễ đến sự tiếp đón với dì thì mong được thứ lỗi." Nói
xong cô như muốn xoay người rời đi.

Tưởng Di lanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy cánh tay của cô, "Nghiêm Chân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.