qua bên kia đào tạo các thế hệ mới. Cho nên muốn tôi tới tìm cậu nói một
chút."
Cố Hoài Việt nghe vậy thì cúi đầu trầm mặc một lát, "Đây là mệnh lệnh?"
"Không Phải?" Lưu Hướng Đông lập tức cho thấy thại độ của mình,
"Tịch tư lệnh nói chủ yếu vẫn là xem ý tứ của cậu, nhưng Hoài Việt, tôi
cảm thấy..."
"Cảm thấy an bài này rất thích hợp với người bệnh nhân như em sao?"
Cố Hoài Việt nói tiếp, người thành thật như Lưu Hướng Đông lập tức bị
anh làm cho nghẹn họng không nói được gì.
Cố Hoài Việt cười cười, "Vậy lão Lưu, giờ muốn thay đổi để anh đi sao?
Cả ngày đi quản giáo mấy đứa trẻ như chơi ở nhà thế sao? Cái này còn có
cái ý tứ gì nữa."
"Đúng vậy, không có ý tứ gì." Lưu Hướng Đông chụp chân mà thở dài,
nhưng lại nhịn không được mà nói, "Cái này không phải lo lắng cho tình
trạng thân thể của cậu cũng như là gia đình của cậu nữa sao? Cậu cứ như
vậy thì cậu có thể ở cùng với vợ con không phải hơn sao."
Ở cùng nhau thì rất tốt.
Thấy anh làm như do dự, Lưu Hướng Đông lại rèn sắt khi còn nóng, "Thế
nào?"
Cố Hoài Việt có chút trầm mặc, hồi lâu sau dưới ánh mắt chờ đợi của
Lưu Hướng Đông mới mở miệng, "Để em suy nghĩ một chút đi."
"Haiz." Thủ trưởng giao cho nhiệm vụ mà đã hoàn thành một nửa, Lưu
Hướng Đông thoải mái không ít.Nhưng lại nghĩ lại, con người này đã cùng
mình kề vai chiến đấu bao nhiêu nằm, người chiến hữu đồng cam cộng khổ
bao nhiêu năm nên trong lòng cũng có chút khổ sở.