LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 653

phẫu thuật cho con trai mình dĩ nhiên chiến là lão chiến hữ cùng chiến
tuyến ngày xưa, ông không khỏi vừa mừng vựa sợ.

Cố Hoài Việt nhân cơ hội lướt qua hai người già đang đứng nói chuyện

mà đi về phía Nghiêm Chân, anh cúi đầu hỏi cô, "Thẩm Mạnh Kiều đi rồi?"

"Vâng,"

Nghiêm Chân có chút buồn buồn mà gật gật đầu, Cố Hoài Việt nghiêng

đầu nhìn kỹ cô, thấy hai mắt của cô có chút đỏ, "Tại sao lại khóc?"

"Em không khóc." Nghiêm Chân than thở một tiếng, thuận tiện đuổi đi ý

nghĩ tiêu cực quấy phá ở trong đầu, "Có chút cảm khái còn không được
sao?"

Cô cố ý nói một cách mãnh liệt, khiến anh cúi đầu nở nụ cười, "Đi. Cùng

lắm thì để em nằm trên người anh chiếm chút tiện nghi trước khi trở về là
được rồi chứ?"

Nếu ở lúc bình thường thì cô có lẽ sẽ trừng mắt liếc nhìn anh một cái,

nhưng hiện tại khi nghe anh nói như vậy thì Nghiêm Chân lại cảm thấy có
chút nhịn không được, cô hít một hơi thật sâu mới đem loại cảm giác này áp
chế đi.

"Em vừa mới nghe vị bác sĩ thực tập kia nói anh lại đi kiểm tra rồi, có

vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đè gì lớn đâu." Ánh mắt anh nhu hòa nhìn cô, "Lão bác sĩ

nói sợ nứt ra rồi lại có vị trí di chuyển, nói là sợ ảnh hưởng tới kế hoạch
phẫu thuật. Kiểm tra rồi, một chút cũng không có việc gì."

"vậy là tốt rồi." Nghiêm Chân yên lòng, cầm chặt lấy tay anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.