LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 678

bắc địa khu Tây Tạng có thời tiết rét lạnh dị thường, nếu khi đi đến Tây
Tạng mà gặp tuyết rơi nhiều thì càng khó đi hơn.

ở trong điện thoại Vương Dĩnh cũng đã nói trường học sẽ phát cho mỗi

người hai chiếc áo khoác ấm, nhưng Nghiêm Chân chỉ cất vào trong valy
hành lý cùng hai chiếc áo khoác quân nhân lớn. Đó là lần đi trước Cố Hoài
Việt đưa cho cô mặc, hành lý cô mang từ thành phố B trở về thành phố C
cũng chỉ có hai cái áo khoác quân nhân cỡ lớn này.

Nghiêm Chân ngồi ở cuối giường, hai tay vuốt lấy chiếc áo khoác lớn

mềm mại mà không khỏi nghĩ lại tình hình lúc đó. Anh đồng ý để cô đi Tây
Tạng thì mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra như thường, sau hai ngày vô luận là
ai cũng không có nhắc lại, thẳng đến đêm cô đang thu dọn đồ đặc trước khi
trở về thành phố C thì anh mới đưa cho cô hai chiếc áo khoác này.

Cố nhớ rõ chính lúc ấy mình đã cự tuyệt, "Trong trường học có phát áo

ấm, Vương Dĩnh nói đã nhận giúp em hai bộ rồi."

Cố Hoài Việt cũng bất vi sở đông, "Phát nhiều đi nữa nhưng cũng không

có dày bằng cái này, đừng nhìn nó khó coi như vậy nhưng mặc vào ấm lắm.
Em mang theo đi."

Nói xong, anh cứng rắn đưa cho cô, Nghiêm Chân nhìn hai chiếc áo

khoác này thì nhất thời không biết nên nói cía gì. Cô hít vào một hơi, đưa
tay ôm lấy anh. Kỳ thật cô không cần mở miệng, những lời muốn nói anh
đều hiểu được, bằng không cũng sẽ không đồng ý.

Nghiêm Chân nghĩ trước khi đi thì vẫn nên gọi điện thoại cho bà nội,

trong điện thoại nói cho bà nội toàn bộ sự tình, bà nội nghe xong cũng yên
lặng một hồi lâu, sự trầm mặc này cũng một lần nữa chứng minh cho những
gì Tưởng Di nói.

"Là sơ sẩy của bà, bà cuối cũng vẫn nghĩ rằng không nói cho cháu chính

là tốt nhất, lại không nghĩ rằng sẽ khiến cháu hiều lầm Tưởng Di trong thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.