LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 96

Lão nhân gia hiển nhiên còn đang giận cô, hừ một tiếng rồi vào cửa. Anh

đứng ở bên người cô, thấp giọng giải thích với cô, "Vừa rồi tôi đi đón Gia
Minh , thuận đường thấy bà nội của cô. Lão nhân gia đứng ở cửa, như là
đang đợi cô, tôi cùng bà đứng đợi một lát nhưng không thấy cô đi ra nên tôi
đưa bà về đây."

Nghiêm Chân sợ sệt một chút, thấp giọng nói, "Cảm ơn anh."

"Không cần khách khí." Cố Hoài Việt nói.

Bà nội ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Cố Hoài Việt rồi lại nhìn Nghiêm Chân,

"Còn thất thần gì nữa, khách đến nhà đó, không biết rót cho khách chén
nước sao?"

Nghiêm Chân yên lặng đi rót nước, rót nước vào cốc rồi mời Cố Hoài

Việt ngồi xuống lại đem cốc nước thủy tinh đưa cho anh. Cố Hoài Việt yên
lặng hưởng thụ tất cả, nằm ở trong lòng bàn tay cốc nước nóng kinh người.

Bà nối đối với Cố Hoài Việt mỉm cười, "Hôm nay cảm ơn cháu, mà cháu

cũng đã giúp bà hai lần rồi phải không? Cháu gái bà cũng không hiểu
chuyện, không biết mời cháu về nhà để sớm cảm tạ cháu nữa."

Cố Hoài Việt cười cười, "Đây là việc nhỏ, bà không cần để lý ở trong

lòng."

Khi nói chuyện, Nghiêm Chân yên lặng dán mình ở góc tường mà đứng,

như là học sinh phạm vài sai lầm bị phạt đứng vậy. Nhưng biểu tình ở trên
khuôn mặt cô vẫn rất bình tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra cô đang suy
nghĩ cái gì.

Bà nội híp mắt cười rồi nói, "Cháu ăn cơm chưa? Nếu không hãy ở lại

đây ăn cơm đi?" Nói xong rồi nói Nghiêm Chân đi làm cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.