LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 176

“Đầu anh ổn rồi chứ?” Annabel vừa hỏi vừa chỉ vào vết sưng đỏ trên thái

dương Brady.

Hôm qua, anh đã nói với cô rằng anh bị một gã nghiện hành hung trên

phố. Annabel đã nài nỉ đi báo cảnh sát và Brady phải viện ra hàng đống lý
do mới thuyết phục được cô chấp nhận dừng lại ở đó.

“Ừ, anh không còn thấy đau nữa,” anh nói dối.
Khi chỗ thực phẩm đã được đỡ hết ra, Brady bắt đầu chất càng nhiều củi

vào nhà càng tốt trong khi Annabel vội vã nhóm lò sưởi. Ngôi nhà có một
phòng lớn và hai phòng ngủ nhỏ. Nơi đây lạnh đến mức gấu có thể ngủ
đông. Những thanh củi cháy lép bép nhanh chóng sưởi ấm không khí.

Sau đó, Annabel nhấc đầu con nai nhồi rơm trên tường bếp xuống. Cô

không thể chịu được cảnh cái đầu khổng lồ của một con vật đã chết không
ngừng nhìn họ và điều này đã trở thành một nghi lễ (cũng là một đề tài đùa
vui). Mỗi lần họ tới đây, con vật sẽ ngủ trong phòng ngủ còn trống.

Họ làm món trứng ốp, với hành tây thắng đường, thịt hun khói và khoai

tây trên bếp củi, cả căn phòng ngập trong một mùi thơm hấp dẫn. Vào đầu
buổi chiều, bầu trời giống như một cái vung màu trắng nặng nề, tuy nhiên
vẫn chưa có vẻ gì là tuyết sắp rơi, vậy nên Brady rủ vợ cùng làm một
chuyến đi dạo nho nhỏ.

Con đường nhỏ phía sau ngôi nhà đã không còn nguyên vẹn do không có

người qua lại và bảo trì, giờ nó chỉ còn là một lối đi rất hẹp giữa thảm rừng
thông và sam. Brady đi trước dẫn đường họ mất nửa giờ để xuống núi, sau
đó men theo những con đường ngoằn ngoèo dưới đồng bằng, rồi nhảy từ
hòn đá này sang hòn đá kia khi vượt qua một con suối đã đóng băng.

Sau một giờ đi bộ, Annabel không còn nhận ra mình đang ở đâu nữa, cô

hỏi, “Anh định dẫn em đi đâu đây?”

“Trước khi ra khỏi nhà, anh đã tìm hiểu và đang dẫn chúng ta theo một

tuyến đường mới. Em biết đỉnh Overlook chứ?”

“Em thấy cái tên này quen quen.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.