LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 183

Anh chĩa đèn pin về phía bụi rậm. Chỉ thấy thân cây, cành thấp, gai nhọn,

bụi nhỏ, rồi những hòn đá nhỏ, bóng đêm…

Những bông tuyết bỗng chốc lặng lẽ xuất hiện, và chúng nhảy một vũ

điệu câm lặng xung quanh Brady khiến anh phải ngạc nhiên. Anh không
nhìn thấy lúc chúng bắt đầu rơi, cứ như thể chúng đột nhiên xuất hiện đâu
đó ở hai mét phía trên đầu anh. Tim đập mạnh, anh phả ra từng làn hơi gấp
gáp, hơi thở của một con người đang sợ hãi.

Anh dừng lại trước lối vào con đường mòn, hẹp và dốc, mất hút giữa

những cái bóng và đám cây cối.

Một tiếng kêu xuyên thủng màn đêm. Tiếng của một con vật. Phía dưới,

giữa hàng cây thông. Chói tai và liên tục, như một lời cảnh báo. Anh không
nhận ra tiếng con gì, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên bởi anh là người
thành phố. Tuy thế anh nghĩ đó là một con cáo, anh đã từng nghe thấy tiếng
tru từng hồi chói tai của chúng trong một cuốn phim tài liệu. Con vật đang
di chuyển, phát ra tiếng kêu báo động về phía Brady. Liệu có phải anh đang
ở trên lãnh thổ của nó? Brady tin chắc rằng nó không hề thân thiện, và dù
đó là con gì đi nữa thì nó cũng đang bị làm phiền.

Khi liên tưởng đến việc riêng của mình, anh bỗng rùng mình. Anh đã

tiến lại quá gần lãnh thổ của Bộ tộc, chúng đã phát hiện ra điều đó và giờ
đang cảnh báo anh không được tiến thêm bước nào nữa. Nếu không chuyện
gì sẽ xảy ra?

Về thôi, mất thời gian quá, chẳng có ai đây hết!
Brady quay lưng về phía con đường mòn rồi đi ngược trở lại.
Từng bước chân đạp trên tuyết, phát ra những tiếng động khiến anh cảm

thấy bình an. Âm thanh của tuổi thơ. Những cuộc dạo chơi. Những trận
ném tuyết…

Từ cửa sổ của căn nhà tỏa ra ánh sáng vàng, trông giống một ngọn hải

đăng trên đỉnh núi đá. Brady đã ở ngay gần nhà. Sắp được sưởi ấm trong
đó.

Nhưng ngay lập tức, cảm giác bị ai đó đeo bám xâm chiếm anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.