LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 190

Phía trên là hai con mắt trong suốt.
Brady có cảm giác bị cái nhìn không có vẻ gì là của con người này xuyên

thấu. Ánh mắt trắng dã.

Cặp môi đen nhếch lên như nhạo báng.
Phía dưới là hàm răng nhọn.
Nụ cười của một loài động vật ăn thịt có hàm răng được sinh ra để xé xác

con mồi.

“Chúng tôi là những con vật, anh O’Donnel ạ,” tên ác quỷ lên tiếng.
Brady không thể cử động nổi nữa. Dường như có ai đó đang tiến lại phía

sau anh và cả ở hai bên, nhưng cũng có thể đó đơn giản chỉ là những cơn
cuồng phong mang theo giá lạnh.

“Các anh muốn gì ở tôi?” Cuối cùng anh cũng mở miệng hỏi được.

“Anh đã đến gần chúng tôi. Anh đã tiểu tiện lên khu vườn của chúng tôi.

Và những con vật ghét điều đó.”

Hắn nói bằng một giọng nhẹ nhàng, trái ngược với vẻ bề ngoài ghê rợn.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với các anh, thế thôi. Tôi là…”

“Anh có phải là một con vật không, anh O’Donnel?”
“Sao cơ? Sao lại thế được?”
Gió thổi phần phật quanh hai người, xuyên qua hàng thông phủ đầy

tuyết. Xuyên qua tai Brady.

“Anh có được bản tính của một loài săn mồi không? Có thể sống theo

bầy đàn và chịu phục tùng không?”

“Tôi… Tôi chẳng hiểu gì hết. Nghe này, tất cả những gì tôi muốn là…”
“Câm mõm lại!” Sinh vật kia gầm lên, sự hung dữ khiến các nét trên

khuôn mặt trở nên méo mó. “Bọn ta chỉ lắng nghe những con vật cùng bầy.
Mày có nằm trong số đó không? Mày có sẵn sàng chia sẻ mọi thứ mày có
với cả bầy không? Suy nghĩ của mày, những mộng tưởng xác thịt, những
nỗi sợ hãi, máu và… thậm chí cả vợ mày?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.