LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 425

“Tới xin lỗi,” Lydia nói.
“Quên những gì vừa xảy ra đi.”

“Không, đừng quên,” cô ta uể oải nói, “nhưng dừng lại ở đó thôi.”
Brady thích đến ngồi trên ghế bành hơn. Cô ta khiến anh bối rối. Phấn

khích. Anh tập trung vào quyết định anh sẽ phải đưa ra tới đây, với Bộ tộc.

Lydia đi tắm và quay trở lại với váy len cùng chiếc legging dày mà

Brady đã mua cho cô.

“Anh đã chọn đúng cỡ!” Cô ta đùa. “Rất có mắt nhìn!”
“Tôi cũng đã mua một đôi giày mô ca, có lẽ sẽ không vừa được thế này

đâu.”

Họ cùng xem ti vi cho tới khi Brady lên tiếng đề nghị đi ăn trưa tại một

nhà hàng gần đó. Cô ta kể với anh về cuộc sống bên cạnh một bà mẹ vô
trách nhiệm, luôn ghét bỏ cô ta vì cô ta xinh xắn và trẻ trung: hai mươi mốt
tuổi, và đám cưới của cô ta với một người đàn ông đã hấp dẫn cô ta trên sân
bóng rổ. Một gã đàn ông bạo lực. Sau lần thứ ba bị đánh đến suýt chết, cô
ta quyết định bỏ trốn. Cô ta nhanh chóng nhận ra mình nên tránh xa các
trung tâm bảo trợ xã hội vì rất dễ bị tìm thấy, hơn nữa, việc sống chung với
nhiều người ở đây khá nguy hiểm đối với phụ nữ. Cô ta đã kết thân với
nhiều người trên vỉa hè, sống tại những khu nhà ổ chuột, rồi Oz.

Vào đầu giờ chiều, Brady cáo lỗi và lấy điện thoại để gọi đến bệnh viện

Saint-Vincent.

“Tôi muốn biết tin về Pierre Lebaron, làm ơn. Đúng vậy, chính tôi đã

đưa anh ấy đến viện hôm qua. Cảm ơn.”

Một bác sĩ tiếp tục trả lời anh.

“Anh ta đã tỉnh lại hai lần từ đêm qua, trong thời gian ngắn, nhưng tôi

không thể đảm bảo với anh rằng anh ta có thể tiếp tục tỉnh lại.”

“Anh ấy còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Chúng tôi đã cho anh ta dùng morphine để giảm bớt đau đớn, nhưng

mọi thứ bây giờ đều phụ thuộc vào khả năng chịu dựng của cơ thể anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.