LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 220

hoặc sách vở. Justice biết đến PoP qua Facebook và email của cậu
ấy khuấy động cảm hứng đến mức chúng tôi bắt đầu liên hệ
thường xuyên rồi cuối cùng đã nói chuyện trên Skype. Lúc đó, PoP
mới chỉ bắt đầu vận hành, nhưng khi hành trình Học kỳ Trên biển
đưa tôi đến Ghana, tôi biết tôi phải tìm cậu ấy.

Ngày cuối ở Ho, cuối cùng tôi cũng gặp được Justice. Chúng tôi

đã đi cả ngày với nhau, băng qua những khu rừng khỉ và các ngôi làng
hẻo lánh. Trước khi tôi đi, cậu hỏi tôi một điều:

“Khi anh về nhà, anh sẽ không quên bọn em chứ?”

“Tất nhiên rồi, anh sẽ không quên,” tôi nói.

“Thế thì anh phải hứa với em sẽ quay trở lại. Và PoP sẽ đến

Ghana để hỗ trợ giáo dục bọn trẻ.”

“Anh mong là thế!” tôi chân thành muốn vậy.

“Mong thôi không đủ. Anh phải tin thì mọi chuyện mới thành.”

Đêm đó khi trở lại khách sạn, tôi đã viết email gửi đến các cộng

sự của mình nói rằng tôi mong mỏi năm sau chúng tôi sẽ mở rộng
quy mô tới Ghana. Rainer Maria Rilke từng nói, “Đừng sống trong
mơ mà hãy sống trong sự suy tưởng về một thực tại có thể sẽ trở
thành tương lai.” Đã đến lúc hiện thực hóa tương lai đó. Chúng tôi
cần phải huy động được thật nhiều tiền trong gala sắp tới để
biến điều này thành hiện thực, nhưng bước đầu là thừa nhận mục
tiêu trước đã.

Sáu tuần sau, những lời của Justice vẫn văng vẳng trong đầu tôi

vào đêm lớn nhất trong lịch sử hoạt động của tổ chức, đêm gala đầu
tiên của chúng tôi. Trước đây, chúng tôi đã tổ chức nhiều sự kiện
lớn, nhưng đây là một chặng đường dài tính từ bữa tiệc sinh nhật lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.