LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 238

“Tôi chưa bao giờ đề nghị ai viết một con số cụ thể vào tấm

séc,” tôi thừa nhận.

“Chưa bao giờ á?” Sydney hỏi.

“Chưa bao giờ.”

Họ không thể tin nổi. Là tôi, với một tổ chức đã đạt được tốc độ

tăng trưởng tuyệt vời và khởi công hơn 50 trường học mà vẫn chưa
phải làm cái nhiệm vụ cơ bản nhất đối với nhà sáng lập của một tổ
chức phi lợi nhuận. Tôi nghĩ, Mình sao thế nhỉ? Khi đặt ra câu hỏi
này, tôi ngay lập tức nhận ra gốc rễ của vấn đề.

Vấn đề không đơn giản là sự sợ hãi. Vấn đề nằm ở bản ngã.

Tôi đã đặt tôi vào chính giữa phương trình. Tôi đã để cá nhân mình
gắn bó với PoP đến mức cảm thấy như thể tôi đang hỏi xin cho
chính mình. Tôi đã không nhận ra rằng việc hỏi xin không phải là
cho tôi. Tôi chỉ là đại sứ cho tổ chức và cho những đứa trẻ mà chúng
tôi giúp đỡ.

Với bốn văn phòng trên khắp thế giới, hàng ngàn học sinh

trong các ngôi trường và hàng triệu giờ giáo dục được trao đi, tổ chức
này xoay quanh một cái gì đó lớn hơn. Nó xoay quanh những học
sinh Nith và Nuth đầu tiên của chúng tôi, những cô bé bốn tuổi,
hiện đã có trường mầm non để đi học. Nó xoay quanh những học
sinh lớp Hai ở Guatemala, những đứa trẻ đang lần đầu tiên được
học đọc và viết trong một ngôi trường PoP. Số tiền tôi xin không
phải cho tôi, mà là cho chúng. Số tiền đó là nhằm thay đổi cuộc
sống của chúng, không phải thay đổi cuộc sống của tôi. Ngay sau
khi chuyển trọng tâm sang những đứa trẻ và các cộng sự của mình, tôi
đột nhiên trở nên hứng thú với việc hỏi xin. Nó không còn tạo cảm
giác như một gánh nặng. Nó đột nhiên trở thành một vinh dự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.