LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 41

có một mục đích sống – chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Giờ đây,
việc duy nhất tôi phải làm là tìm ra xem chính xác mục đích đó là gì.
Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy một vài câu trả lời ở sông Hằng, con
sông thiêng của Ấn Độ giáo và là một trong những vùng đất sùng
đạo nhất thế giới.

Đêm đầu tiên ở Ấn Độ, tôi bị sốt rất cao. Lúc đến sân bay

vào sáng hôm sau, người tôi sũng mồ hôi lạnh và nhiệt độ cơ thể lên
đến gần 39,5

o

C. Tôi để mọi người đi qua trạm kiểm soát an ninh

trước, còn mình cố bình tâm và lấy lại sức, tôi sợ rằng nếu mọi
người biết tôi bệnh, họ sẽ không để tôi tham gia chuyến đi. Với
chiếc ba lô nặng trịch trên vai, tôi cố nhìn thẳng, và khi đến lượt
tôi phải bước qua chiếc máy dò kim loại, tôi nhìn xuống và thấy
chân mình liêu xiêu.

Điều tiếp theo tôi biết là tôi nằm ngửa trên sàn, ngước lên

thấy hai nhân viên an ninh Ấn Độ đang kêu to. Tôi đã xỉu đi. Hai
nhân viên, mỗi người một bên xốc tôi dậy. Nửa tỉnh nửa mê, tôi nghĩ
họ đang đưa tôi vào tù. Thế nhưng, thay vào đó họ gỡ ba lô của tôi
ra, đặt nó trên băng tải quét tia X quang và đưa tôi đi qua máy dò
kim loại. Ở phía bên kia, họ đeo ba lô lên vai tôi và chỉ tôi đến cửa
lên máy bay ở phía trước.

Khi tôi đến cửa, một học viên khác tiến lại và hét lên, “Cậu ở chỗ

quái nào thế? Cả nhóm đã tìm cậu khắp nơi! Mặt cậu sao thế?
Trông như ma ấy. Cậu đổ mồ hôi ướt hết áo kìa.”

Tôi nói với cậu ấy rằng tôi vừa bị xỉu. “Đừng nói cho ai biết,”

tôi van nài. Không gì có thể ngăn tôi đến Varanasi. Do ốm quá, nên
tôi quyết định tôi sẽ tắm ở sông Hằng khi chúng tôi đến đó. Tôi
nghĩ thế này là tệ lắm rồi, mình không thể nào thấy tệ hơn nữa,
vì vậy chỉ nước thánh mới có giúp được mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.