LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 42

Những ngày sau đó, tôi đỡ sốt hơn. Ban đêm, chúng tôi đến ga

xe lửa ngoài thành phố Agra, ở đây tôi được tận mắt chứng kiến
một điều chưa từng thấy trong đời: từng đám trẻ con chân trần,
lấm lem từ đầu đến chân, đi xin tiền và đồ ăn. Chúng quá bé để
có thể đi một mình. Tôi nhìn thấy những đứa bé khoảng bốn tuổi
bế một đứa khoảng sáu tháng tuổi trong tay và đi xin. Nỗi khốn
khổ trên khuôn mặt chúng thật ám ảnh.

Chúng tôi đã được cảnh báo trước rằng việc cho tiền những đứa

trẻ ăn xin sẽ biến chúng trở thành công cụ kiếm tiền hiệu quả của
những băng đảng xã hội, những kẻ đã tống chúng ra đường phố và
kéo dài thời gian ép chúng ở đó. Một số người trong chúng tôi mua
thức ăn cho bọn trẻ, nhưng vẫn cảm thấy bất lực và chán nản. Tôi
không biết làm thế nào để giúp chúng. Tôi đã thức cả đêm ngẫm
nghĩ về những gì nhìn thấy.

Sáng hôm sau, chúng tôi đến Agra Fort, một ngôi đền mái đỏ

tuyệt đẹp trong khuôn viên Taj Mahal. Nhưng tôi không thể để tâm
đến các kiến trúc quanh mình. Tâm trí của tôi vẫn luẩn quẩn với
suy nghĩ về những đứa trẻ ăn xin trên đường phố, và tôi quyết
định sẽ hỏi một trong số chúng câu hỏi của tôi. Chúng chẳng có gì.
Nếu có thể có bất cứ thứ gì, chúng muốn có gì nhất?

Tôi tách đoàn và bắt gặp một cậu bé có đôi mắt nâu to tròn lúc

trước thì ăn xin, nhưng giờ đang ngồi một mình. Khi tôi tiến đến
gần em để nói chuyện, một người đàn ông đã đến thông dịch cho
chúng tôi. Tôi giải thích rằng tôi có một câu hỏi dành cho cậu bé.
Tôi đang thực hiện ý tưởng ở mỗi nước sẽ hỏi một đứa trẻ câu hỏi,
nếu em có thể có bất cứ thứ gì trên đời, đó sẽ là thứ gì? Tôi muốn
biết, cậu bé này muốn có gì nếu em có thể có bất kỳ điều gì?
Cậu bé ngẫm nghĩ vài giây, sau đó trả lời một cách tự tin:

“Một cây bút chì ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.