LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 43

“Em chắc chứ?” tôi hỏi. Cậu bé không có gia đình, không có gì cả,

nhưng yêu cầu của em lại quá đỗi giản dị.

Những người đàn ông khác lại gần và bắt đầu xen vào câu

chuyện giữa chúng tôi. Họ hối thúc cậu bé, “Cháu có thể có bất cứ
thứ gì. Anh ta có thể tặng nó cho cháu đấy!”

Cậu bé vẫn không thay đổi mong muốn của mình: “Một cây bút

chì ạ.”

Tôi có một cây bút chì màu vàng số hai trong ba lô. Tôi lấy nó

ra và đưa cho cậu bé.

Khi chiếc bút từ tay tôi qua tay cậu bé, khuôn mặt cậu rạng rỡ

hẳn lên. Cậu nhìn nó như thể đó là một viên kim cương. Những người
đàn ông giải thích, cậu bé chưa bao giờ được đi học, nhưng cậu đã
thấy những đứa trẻ khác viết bằng bút chì. Tôi choáng váng khi
biết cậu bé chưa từng một lần được đến trường. Sau đó, tôi trấn
tĩnh lại và nhận ra đó là hiện thực đối với nhiều trẻ em trên thế
giới. Liệu một thứ gì đó, chỉ nhỏ nhoi như một cây bút chì, nền tảng
của giáo dục, có thể mở khóa tiềm năng của một đứa trẻ hay không?

Đối với tôi, cây bút chì đó chỉ là một dụng cụ để viết, nhưng đối

với cậu bé kia, nó là một chiếc chìa khóa. Nó là một biểu tượng. Nó
là cánh cổng đến với sự sáng tạo, sự hiếu kỳ và khả năng. Tất cả
những nhà phát minh, kiến trúc sư, nhà khoa học, nhà toán học vĩ
đại ban đầu đều là một đứa trẻ, chẳng cầm gì khác ngoài một cây
bút chì trên tay. Mẩu gỗ hình trụ với lõi than chì ấy có thể trao cho
cậu bé cơ hội khám phá thế giới mà nếu không cậu sẽ chẳng bao giờ
được tiếp cận.

Đến tận thời điểm đó, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình còn quá trẻ

để có thể tạo ra sự khác biệt nào đó. Có người từng nói với tôi, nếu
không có khả năng quyên được một khoản lớn cho một tổ chức từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.