LỜI NGUYỀN HAI TRĂM NĂM - Trang 112

Hai Thìn mỉm cười với Biển cả:
- Chẳng bao giờ tôi oán trách người. Lúc nào chúng mình cũng là bạn

của nhau mà phải không Biển cả?

Vua biển chìm vào vòng ôm tiếc thương của bạn mình Biển cả.

BỐN

Người phát hiện ra Năm Mộc nằm ngất lịm trên bãi cát lô nhô những

tảng đá như bầy gấu là Sáu Thế lúc ông phó giám đốc ngân hàng huyện đi
tắm biển cùng một cô bạn gái. Cô gái hoảng hốt chạy về phía xóm làng cầu
cứu. Mọi người kéo đến. Ông phó giám đốc lẻn chuồn mất vì không muốn
mọi người thắc mắc về sự xuất hiện của mình nơi bãi biển vắng lúc trời
chiều thế này với một cô gái.

Người ta phát hiện ra Năm Môc còn thoi thóp thở liền gỡ hai tay ông ra

khỏi miếng ván thuyền khiêng đi cấp cứu. Tám bỏ mặc hai đứa con nhỏ hớt
hải theo cha.

Lài được tin chạy như người mộng du thẳng đến bãi biển. Cách chỗ

Năm Mộc dạt vào một quãng khá xa Hai Thìn nằm úp sấp dáng hồn nhiên
của người đang ngủ say. Nơi vai anh con ó lửa vẫn bấu chặt. Nó đã chết
cóng. Lài ôm lấy thân thể chồng lật anh nằm ngửa áp tai sát ngực anh mà
tìm một nhịp đập trái tim. Chị chẳng sao tìm được dẫu một nhịp đập nhỏ
nhất dẫu một nhịp đập cuối cùng. Hai Thìn nhắm mắt như ngủ môi cười.
Anh ngủ. Anh ngủ thôi mà...

Xác Tòng Út vướng giữa hai tảng đá. Tay anh vẫn nắm chặt chiếc đàn

ống tre. Khi người ta khiêng xác anh lên đặt gần xác Hai Thìn cô giáo Út ra
tới nước mắt ràn rụa quỵ xuống ngất xỉu.

Biển chiều im lặng. Gió biển chẳng dám vào bờ. Rừng phi lao cúi đầu

buồn bã.

NĂM 1988

Đ

ỨA CON CỦA VUA BIỂN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.